Trước đây, Khương Nguyệt luôn tỏ ra mình là người thành phố, khinh thường dân quê. Với gia đình và hàng xóm, cô chẳng thèm đếm xỉa, lúc nào cũng đóng sầm cửa đuổi người. Tức quá thì đập đồ đạc, thậm chí ném cả cục than ra ngoài, một kiểu ngang ngược trong nhà.
Nhưng hôm nay, cô lại cư xử khác lạ, không chỉ đối đáp khôn khéo mà còn lập luận hợp lý, khiến chị dâu cả cãi không lại. Cô còn hào phóng mời bà con ăn cơm, từ bao giờ cô ấy lại trở nên thân thiện đến vậy?
Hơn nữa, anh cảm nhận được cô đang sợ anh.
Trước đây, Khương Nguyệt luôn tìm cách lấy lòng anh, nhưng khi anh không đáp lại, cô liền thay đổi, châm chọc mỉa mai không chút ngại ngần. Chưa bao giờ cô tỏ ra sợ hãi như vậy.
Phải chăng khi anh vắng nhà, đã có chuyện gì xảy ra mà cô không muốn anh biết?
Trên đường về, bà nội Phó càng nghĩ càng tức giận, liền vặn tay Vương Lệ Bình: “Đồ vô dụng, tao bảo mày đi tìm Từ trí thức giăng bẫy, mày lại lo lấy phúc lợi, để con đàn bà kia bắt thóp. Mày thiếu ăn đến mức phải thế à?”
Vương Lệ Bình vì tiền mà nghe lời bà ta, giờ lão tam bị đuổi về, không còn lương nữa, mặt cô ta xám xịt: “Còn không phải do Phó Lão Yêu phá hỏng sao! Bà thử quản con trai bà đi!”
“Giỏi lắm, biết cãi lại rồi cơ đấy!” Bà nội Phó giận dữ: “Nếu không nhờ gả cho con tao, mày có được như hôm nay không hả?”
Bà ta bóp mạnh tay Vương Lệ Bình, vặn một vòng: “Dám cãi tao hả, đợi lão đại về không đánh c.h.ế.t mày mới lạ!”
Phó lão đại là người sĩ diện, sợ nhất là bị nói bất hiếu. Nghĩ đến nắm đ.ấ.m của lão đại, Vương Lệ Bình sợ co rúm người lại, đành chịu đựng đi theo bà ta về nhà.
Khi về đến nhà, bà nội Phó nhìn thấy gạo và dầu ăn để trên tủ bếp, còn có hai hộp bánh trung thu, liền tức đến ngã ngửa.
Đồ ăn ngon như thế mà suýt nữa nhà lão đại húp sạch!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Đợi lão đại về, bảo nó mang gạo qua cho tao!” Bà ta xách thùng dầu, hai hộp bánh trung thu, rồi còn ôm thêm mấy hộp đồ hộp: “Nhà mày con lớn cả rồi, ăn cũng phí. Tao già rồi, chưa từng nếm thử đồ hộp, lấy mấy hộp cho Hổ Tử ăn thử.”
Một thùng tám hộp, bốn hộp thịt, bốn hộp cam, bà nội Phó lấy đi ba hộp thịt, ba hộp cam. Bình thường đi còn run rẩy, nhưng lúc lấy đồ thì nhanh nhẹn bất ngờ.
Vương Lệ Bình nhìn mà tối sầm mặt mày. Một bao gạo, một thùng dầu cô ta còn phải đưa cho nhà Phó lão tam, bà lão không chừa lại cho cô thứ gì.
Cô ta nghiến răng, giờ lão tam không còn lương, sau này ai sẽ trông cậy vào ai, không tiền bà già này còn bắt nạt được cô sao.
Cô tiến lên giật lấy dầu và bánh trung thu, khiến đồ hộp lăn lóc khắp sàn.
“Vợ lão đại! Mày dám phản rồi à!”
“Bà trước giờ đã lấy không biết bao nhiêu đồ ngon rồi! Bà già này còn chưa chết, buông hết đồ xuống đi!”
“Mày dám chửi tao là bà già không chết! Tao sẽ bảo lão đại đánh c.h.ế.t mày!”
“Đánh đi! Bà bảo con trai bà đánh c.h.ế.t tôi đi! Để xem anh ta vào tù cải tạo thế nào!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cứu mạng! Vợ lão đại điên rồi! Cô ta định đánh c.h.ế.t bà già này!”
...
Nhà ở nông thôn không cách âm tốt, tiếng cãi vã giữa mẹ chồng nàng dâu vang dội khắp cả làng, nửa làng đều nghe thấy cuộc đấu khẩu kịch liệt của họ.
Khương Nguyệt xách thùng nước nóng từ bếp ra, đứng trong sân vẫn có thể nghe thấy tiếng Vương Lệ Bình và bà nội Phó đang chửi bới nhau, hai người cứ thế lôi tổ tông của nhau ra mà mắng, không câu nào giống câu nào.