Lợi dụng màn đêm, Quân Vô Cực và Tạ Lưu Cảnh lén lút thám thính hoàng đình Man tộc.
Không lâu sau, họ phát hiện một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, trông cực kỳ bề thế.
Quân Vô Cực hỏi Tạ Lưu Cảnh: "Phát hiện gì không?"
Tạ Lưu Cảnh hiểu ý, nhanh chóng đáp: "Không có cao thủ trấn giữ, có thể vào."
Quân Vô Cực thở phào: "Vậy thì tốt, nơi này trông sang trọng hẳn, hoàn toàn khác biệt so với chỗ nãy. Người ở đây hẳn phải có địa vị, may ra hỏi được vài thứ."
Nàng thực ra cũng không cảm nhận được mối đe dọa nào, nhưng vì thực lực Tạ Lưu Cảnh cao hơn, lại thêm đây là hoàng đình Man tộc xa lạ, nàng buộc phải cẩn trọng hơn.
Đối với Tạ Lưu Cảnh, nàng không hiểu sao lại có chút phụ thuộc.
Cứ như thể, hắn giống người anh trai kiếp trước của nàng vậy.
Nhớ đến anh trai, Quân Vô Cực không khỏi nhíu mày.
Nàng không nhớ rõ kiếp trước mình c.h.ế.t như thế nào, cũng không biết sau đó anh trai ra sao.
Giờ đây nàng đã sang thế giới khác, chuyển sinh trùng tu, e rằng cả đời này không còn hy vọng gặp lại anh.
Tạ Lưu Cảnh thấy vẻ mặt thất thần của Quân Vô Cực, trong lòng không khỏi bận tâm.
Nàng đang nhớ ai vậy?
Người đó lại khiến nàng để tâm đến thế sao?
Hắn thấy trong lòng chua xót, khó chịu vô cùng.
Mải nghĩ ngợi, hắn quên mất việc quan sát tình hình trong cung điện.
Hai người lẻn vào, nhanh chóng tìm được phòng ngủ của chủ nhân.
Nhưng vừa đến gần, sắc mặt cả hai đồng thời biến đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù còn cách phòng ngủ một khoảng, âm thanh bên trong đã vang ra rõ mồn một.
"À~~~ Ừm~~~ Á~~~"
Tiếng rên rỉ đầy mê hoặc của nữ tử, cùng nhịp thở gấp gáp của nam tử, chỉ nghe thôi đã biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Quân Vô Cực liếc nhìn Tạ Lưu Cảnh, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Kiếp trước nàng từng trải đủ loại tình huống, nếu chỉ một mình, nàng chẳng bận tâm.
Nhưng Tạ Lưu Cảnh lại đứng ngay bên cạnh.
Có hắn ở đây, nàng thấy sao sao ấy.
Tạ Lưu Cảnh sắc mặt khó coi vô cùng, hắn gần như theo phản xạ dùng tay bịt tai Quân Vô Cực: "Đừng nghe, đừng nhìn, ta dẫn ngươi vào."
Quân Vô Cực: "..."
Nàng chớp mắt, muốn nói cảnh tượng đó chẳng là gì với nàng, nhưng lại có linh cảm rằng nếu nói ra, Tạ Lưu Cảnh chắc chắn sẽ không vui.
Người này dường như có chứng sạch sẽ cực đoan, nếu để hắn thấy cảnh "người lớn", liệu có chịu nổi?
Tạ Lưu Cảnh thực sự hối hận, nếu mang theo Tiêu Nhận và Tàng Cơ, lúc này đâu cần hắn tự ra tay?
Hai người nhanh chóng đến trước phòng ngủ, lén lút đột nhập.
Ngay lập tức, cả hai đồng thời xuất thủ.
Quân Vô Cực khẽ búng tay, hai cây châm đen lập tức đ.â.m vào người hai kẻ trong phòng.
Tạ Lưu Cảnh vung tay áo, tấm thảm trên sàn bỗng bay lên, che kín thân thể hai người.
Chỉ khi hai kẻ đã được che chắn cẩn thận, chỉ lộ ra cái đầu, hắn mới yên tâm bỏ tay che mắt Quân Vô Cực.
Quân Vô Cực tò mò nhìn quanh, chỉ thấy phòng ngủ rộng rãi, quần áo rách nát vương vãi khắp nơi, ngay cả chăn cũng bị ném xuống đất, đủ thấy lúc nãy kịch liệt thế nào.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Nhìn kỹ hơn, trên giường lớn nằm một nam một nữ. Nam tử thân hình cao lớn, gương mặt thô lỗ, rõ ràng là người Man tộc.
Nhưng nữ tử dưới thân hắn lại xinh đẹp dịu dàng, rõ ràng là người Chu quốc