La Thường chọn nhận trợ cấp thôi việc, nhưng thời gian làm việc của cô quá ngắn, nên trợ cấp chỉ có 64 đồng, tương đương với một tháng lương.
“Ông Khâu, trước tiên chúng ta đi xem ba căn nhà khác trước đã.” La Thường nói.
Cô và ông Khâu gặp nhau ở đường Sơn Hà, La Thường định đi xem các căn nhà khác trước, nếu không phù hợp, thì mới đến nhà họ Hàn.
Bởi vì ngôi nhà họ Hàn vượt quá mong đợi của cô, cô không chắc bọn họ sẽ yêu cầu bao nhiêu tiền thuê.
Ông Khâu đặc biệt dành ra một ngày, định giải quyết xong chuyện nhà, liền nói: “Không vấn đề gì, cứ làm theo ý cháu. Nếu không phù hợp, cháu đừng vội, bác sẽ tiếp tục tìm cho cháu.”
Những ngày này, Tiểu An - trai ông Khâu có tình trạng khá tốt, sau khi uống thuốc, sắc mặt rõ ràng đã cải thiện, tâm trạng cũng không u ám như trước, còn chủ động nói với ông Khâu mình ngủ ngon.
Vì vậy, ông Khâu quyết tâm để La Thường ở lại khu vực này mở phòng khám. Để đạt được mục tiêu này, ông ấy đi thêm vài chuyến cũng không thành vấn đề.
Một tiếng rưỡi sau, hai người đã đi hết ba nơi, cuối cùng cũng không thành công.
Nơi đầu tiên lại thay đổi giá thuê nhà, ban đầu ông Khâu nói là 15 đồng một tháng, giờ lại đổi thành 21 đồng. Điều này khiến ông Khâu rất không vui, La Thường càng cảm thấy không ổn.
Ngay từ đầu thương lượng bọn họ đã có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào, nếu cô thực sự thuê căn nhà này, chủ nhà cũng có thể tăng giá thuê nhà bất cứ lúc nào, thậm chí có thể xảy ra những chuyện rắc rối khác.
Chủ nhà của nơi thứ hai là một cặp vợ chồng khá hòa thuận, nhưng La Thường lại nói là xem thêm. Sau khi hai người đi ra ngoài, La Thường nói với ông Khâu: “Căn nhà này không ở được lâu, bọn họ sẽ đổi nhà với người khác sau khoảng nửa năm, vì con trai bọn họ sắp kết hôn.”
Ông Khâu hơi ngạc nhiên, nếu La Thường có thể nhìn ra được điều này, thì khả năng xem bói của cô thật sự quá cao
Chủ nhà của nơi thứ ba vừa bước ra, La Thường liền thay đổi sắc mặt, chào hỏi qua loa rồi bỏ đi.
Ông Khâu tò mò hỏi: “Bác sĩ La, nơi này lại có gì không ổn?”
La Thường cũng không giấu ông ấy, mỉm cười nói: “Nam chủ nhà của nơi này có phẩm hạnh không tốt.”
“Bình thường trông có vẻ ổn, hàng xóm có chuyện gì cũng giúp, rất nhiệt tình, cũng không nghe nói là nợ tiền ai.” Ông Khâu khá ngạc nhiên nói.
“Người này có sở thích rình coi.” La Thường nói.
Ông Khâu: ...
Ông ấy thực sự không nghe nói chuyện này, có lẽ người này làm việc khá kín đáo, người khác không biết?
“Bác thực sự không ngờ người này lại là người như vậy, nếu biết trước, bác thà c.h.ế.t chứ không bao giờ dẫn cháu đến đây.” Ông Khâu vẫn còn hơi sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
La Thường cười nói: “Không sao đâu, bác cũng không tiếp xúc nhiều với người này, sao bác có thể biết những chuyện riêng tư này chứ?”
“Đi thôi, chúng ta đến nhà họ Hàn xem thử.” Đi vòng vo nhiều nơi, tinh thần của La Thường vẫn rất tốt.
Ông Khâu thầm cảm khái, cô gái này còn nhỏ hơn con trai ông ấy vài tuổi. Ở độ tuổi này, tâm lý lại vững vàng như vậy, người như cô ấy mà không thành công thì còn ai có thể thành công?
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nhanh chóng đến nhà họ Hàn.
“Chú Hàn, đây là bác sĩ La mà cháu đã nói với chú.”
Hôm nay ông cụ Hàn đặc biệt ở nhà chờ, để gặp vị bác sĩ mà ông Khâu nói, ông cụ còn không đi câu cá.
Lúc nhìn thấy La Thường, ông cụ ngây người, sững sờ.
Ông Khâu nói vị bác sĩ này trẻ tuổi, ông ấy nghĩ dù trẻ tuổi cũng phải tầm ba mươi bốn mươi tuổi. Không ngờ, cái trẻ tuổi mà ông Khâu nói, chính là nghĩa đen.
“Thật là trẻ tuổi, không chỉ trẻ mà còn là một nữ bác sĩ!”
Ông cụ Hàn nhìn ra được, lúc ông Khâu nói chuyện thuê nhà với ông ấy cách đây vài ngày đã dùng cách nói bóng gió, chỉ nói là một bác sĩ trẻ muốn thuê nhà, không hề nhắc đến việc bác sĩ này không chỉ trẻ mà còn là phụ nữ.
Ông Khâu làm vậy chắc là sợ ông ấy thẳng thừng từ chối, ngay cả cơ hội để nói chuyện cũng không có.
Hiểu thì hiểu nhưng ông cụ vẫn tức giận. Cái này không phải là lừa gạt người sao? Làm sao có chuyện cô gái trẻ như vậy lại ra ngoài mở phòng khám đông y? Không phải là chuyện bán quần áo bán mỹ phẩm đâu.
Ông cụ hừ một tiếng, thái độ bất mãn rất rõ ràng.
“Cô gái, cháu thực sự muốn mở phòng khám ở đây? Mở phòng khám không dễ dàng như vậy đâu, cháu phải suy nghĩ kỹ.” Cô gái còn trẻ, ông cụ Hàn cũng không muốn nói nặng lời với cô, liền nhẫn nại khuyên nhủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ấn tượng đầu tiên của ông đối với cô gái họ La này khá tốt. Cô gái này có đôi mắt bình tĩnh hiền hòa, nhìn rất dễ chịu. Nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi đó, ông cụ Hàn cũng không nỡ trực tiếp đuổi người.
Trước khi đến, La Thường đã dự đoán được đối phương sẽ có phản ứng như thế nào, bởi vì phần lớn mọi người đều cho rằng đông y là người già mới giỏi.
Cô mỉm cười dịu dàng, nói: “Vâng, cháu định mở phòng khám, không làm ngành nghề nào khác, những lĩnh vực khác cháu không giỏi.”
Ông Khâu cũng ở bên cạnh phụ họa, nói: “Chú Hàn, chú cũng gặp bác sĩ La rồi đấy, cô ấy không tệ đúng không? Có lẽ chú sợ cô ấy còn trẻ, không làm tốt được nghề này đúng không. Hay là thế này, chú để bác sĩ La xem mạch cho chú, tự mình kiểm tra trình độ của cô ấy, nếu cô ấy nói đúng thì chuyện này chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc, chú thấy sao?”
Ông cụ Hàn muốn để La Thường đi nhưng lại ngại nói nặng lời với cô, nên muốn để La Thường tự rút lui.
“Được, vậy thì xem cho tôi đi.” Giữa sân có một cây bồ đề rộng lớn, tán lá rộng, chiếc ghế dài nằm ngay dưới gốc cây.
Mọi người đi về phía gốc cây, ông cụ Hàn mặt nghiêm nghị, âm thầm quyết tâm, ông cụ không nói gì, ông cụ muốn xem cô gái này có thể nhìn ra ông ấy bị bệnh gì từ mạch tượng hay không.