Nữ Bác Sỹ Xuyên Không Gặp Được Hôn Phu Ưng Ý

Chương 121



Một bác sĩ đang thu dọn những tờ giấy và cây bút vương vãi khắp nơi, vài học đồ cũng đang thu dọn những thứ bị vứt lung tung trên sàn.

Tào Trị Bình đang ngồi trên ghế ở góc đông nam, mặt trầm tư, nghiến chặt hàm răng, ánh mắt nhìn chăm chú, giống như muốn g.i.ế.c người.

Người thanh niên nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, không dám đến gần, chỉ có thể lặng lẽ kể lại những gì mình nhìn thấy với những bác sĩ khác.

Ban đầu, những bác sĩ này đều rất lạc quan, cho rằng sau vài cuộc đấu đá, La Thường chắc chắn sẽ bị thua thảm hại.

Nhưng bây giờ bọn họ đấu qua đấu lại nhiều lần, cô gái đó không những không thua thảm, mà còn nổi tiếng trong thời gian ngắn. Bây giờ, những người ở các con phố xung quanh muốn khám bệnh, lựa chọn đầu tiên là phòng khám của La Thường, chứ không phải của Tào Ký bọn họ.

Sự thay đổi này mới chỉ bắt đầu, nếu không thể đuổi được La Thường, ý thức này sẽ cố định lại. Trong thời gian tới, người dân xung quanh sẽ tiếp tục duy trì thói quen này, khi bệnh sẽ trực tiếp đến phòng khám của La Thường.

Thói quen thật đáng sợ, một khi hình thành, muốn phá vỡ và sửa chữa lại sẽ rất khó khăn. Bây giờ bọn họ đều phải thừa nhận, năng lực của một mình La Thường còn mạnh hơn cả mấy người bọn họ.

Một bác sĩ im lặng một lúc, cuối cùng đi đến hỏi Tào Trị Bình: "Ông chủ, việc này phải làm sao? Tìm người lừa bệnh nhân nặng đến chỗ cô ấy cũng vô dụng, làm vậy lại càng giúp cô ấy nổi tiếng, chúng ta đã tính sai rồi."

"Anh nghĩ nên làm gì?" Tào Trị Bình hít sâu vài hơi thuốc lá, hỏi.

"Cách làm không còn nhiều, trước tiên vẫn nên giải quyết tận gốc."

Vân Mộng Hạ Vũ

Giữa đêm, mây đen che phủ mặt trăng, chỉ có ánh đèn đường chiếu lạnh lẽo xuống mặt đường. Khoảng mười hai giờ rưỡi, Hàn Trầm đang ngủ trong phòng phía đông bị một tiếng động nhỏ đánh thức.

Gần đây gần như anh đều về nhà vào mỗi tối, về nhà cũng không trở về dãy nhà phía sau mà ngủ trong phòng phía đông dãy nhà trước, cách phòng khám một hành lang.

Nghe thấy tiếng động, Hàn Trầm mặc áo ba lỗ quần đùi ngồi dậy, anh kéo chăn, lại lấy một đôi găng tay trắng, nhanh chóng xuống đất đi dép, mới đến bên cửa sổ.

Lúc này những tiếng động đó đã đến gần, nghe ra, có mấy người đi đến dưới cửa sổ. Nhưng không phải cửa sổ bên này của Hàn Trầm, mà là bên phòng khám của La Thường.

Việc xác định vị trí chính xác như vậy, có thể thấy những người này đã theo dõi từ trước, như vậy mới có thể tìm đúng mục tiêu.

Hàn Trầm không vội vàng đi ra ngoài, anh lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài, một lúc sau, liền nghe thấy một tiếng "rầm", kính cửa sổ bị đập vỡ.

Hàn Trầm hiểu rõ, việc phá hoại bạo lực mà anhdự đoán đã bắt đầu.

Nhưng anhvẫn không nhúc nhích, một nửa người dựa vào mép cửa sổ, dự định quan sát thêm một chút, xem La Thường có chuẩn bị sẵn "món quà đêm khuya" cho đám người này hay không.

Bây giờ anh thường xuyên tiếp xúc với La Thường, Hàn Trầm cảm nhận được, La Thường ở nơi làm việc và trong cuộc sống là hai con người khác nhau. Bình thường khám bệnh cho người khác, cô trông rất trưởng thành và điềm tĩnh, có thể mang lại sự tin tưởng và an toàn cho bệnh nhân và gia đình bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhưng nếu là chuyện trong cuộc sống riêng, cô thực chất có chút tinh quái, nói chính xác hơn là hơi ranh mãnh.

Bây giờ có một nhóm người chủ động đến cửa, vậy Hàn Trầm muốn xem, La Thường đã chuẩn bị gì.

Một tiếng “rầm” vang lên, lại có người dùng gậy gỗ đập vỡ một tấm kính.

"Vào xem thử, có gì tốt lấy đi, lấy không được thì phá hủy đi. Xả nước tiểu vào thuốc cũng được, đổ nước lên thuốc cũng được. Đi, vào với tao."

Hai con phố đối diện nhau, hầu hết các phòng đều tối, nhưng hai tiếng rầm lớn liên tiếp vẫn làm cho một vài gia đình gần đó thức giấc.

Có hai gia đình bật đèn, nhưng một trong hai gia đình đó nhanh chóng tắt đèn. Ước tính chủ nhà biết bên ngoài xảy ra chuyện không hay, không muốn vướng vào rắc rối, nên tắt đèn.

Thực ra Hàn Trầm rất muốn đi ra ngoài, dùng cách riêng của mình để đối phó với đám người này.

Nhưng nếu La Thường có kế hoạch, anh cũng không muốn làm hỏng kế hoạch của cô. Cho nên Hàn Trầm vẫn chờ đợi, chỉ cần đám người này chưa chạy trốn, thì vẫn còn kịp.

Một lúc sau, cuối cùng Hàn Trầm cũng đợi được một loạt tiếng thở dốc.

Ban đầu tưởng chỉ là một người vì lý do nào đó mà rên rỉ. Nhưng những tiếng động này giống như có thể lây lan, nhanh chóng khiến những tiếng thở dốc của những người khác cũng vang lên.

"Sột soạt... Ngứa quá, ngứa c.h.ế.t mất, tay tôi sao lại đỏ thế này?"

"Tôi cũng ngứa, sao lại thế này, chỗ này sao lại quỷ quái thế, chúng ta có phải gặp ma không?"

Tiếng nói vọng lại có chút đứt đoạn, thời cơ đã đến, Hàn Trầm liền đẩy cửa, cầm một cây gậy đi ra ngoài.

Anh đeo găng tay, dùng chìa khóa La Thường đặc biệt để lại cho anh mở khóa cửa phòng khám phía tây, chặn ba kẻ đột nhập trong phòng.

Sự xuất hiện bất ngờ của anh khiến những người đó sợ đến mức hồn vía lên mây, một người trong số bọn họ lầm tưởng Hàn Trầm cũng là một tên trộm đột nhập vào nhà người khác vào nửa đêm, nghĩ bọn họ là đồng nghiệp.

"Này, anh là ai vậy?" Một người trong số bọn họ cố gắng dũng cảm hỏi.

Hàn Trầm không thèm để ý đến anh ta, rút ra chiếc còng tay chuẩn bị sẵn từ thắt lưng, định tiến tới còng tay những người này.

"... Anh là cảnh sát?" Mấy người cuối cùng cũng hiểu ra, cảm thấy hôm nay có thể đã gặp phải kẻ thù, đối phương lại còn có sự chuẩn bị, thậm chí còn có cảnh sát phục kích.

"Đúng, các người tự tiện đến đây, nếu không đưa các người đến đồn cảnh sát thì thật có lỗi chuyện tôi chờ đợi lâu như vậy." Hàn Trầm nói.

Ba người đó ngứa ngáy đến mức muốn cào cấu, da bọn họ còn cảm thấy nhói, như có vô số kim châm đ.â.m vào da vậy.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com