Hai con ưng lượn một vòng, một con bay xa, một con thì trở về ổ. Hồ Ly mẹ xuất hiện ở cửa hang, thấy chim ưng xuất hiện, lập tức nhìn ấu tể dưới đất. Đến khi thấy con Hồ Ly đực canh giữ bên cạnh các ấu tể, phát ra tiếng kêu vui mừng, men theo tảng đá chạy xuống thác nước, đến bên cạnh con Hồ Ly đực.
Hai con Hồ Ly kêu vui vẻ, con dùng đầu cọ cổ con kia, con kia dùng đầu cọ mặt con nọ, cứ thế cọ xát thân mật. Tần Uyển ngồi xổm trên đất, nhìn hai đứa, thầm nghĩ:
“Hai người có phải quên bên cạnh còn một ổ con rồi không?”
Chúng cọ xát một lúc lâu, Hồ Ly mẹ mới từng tha từng ấu tể đi vào hang núi. Là con út xấu xí nhất, Tần Uyển lại xếp cuối cùng. Sau khi tha đi bảy con liên tiếp, chỉ còn lại Tần Uyển và Hồ Ly cha nhìn nhau trừng mắt. Ánh mắt Hồ Ly cha lướt qua người cô quan sát, biểu cảm dần dần biến đổi:
“Con ấu tể này sao mà xấu thế. Con ta sao lại có loại tạp chủng này.”
Nó liếc nhìn hướng thác nước, không thấy mẹ ấu tể đi ra, lại liếc nhìn suối nhỏ bên cạnh, thò móng vuốt muốn cào con ấu tể xấu xí này xuống suối. Tần Uyển từ ánh mắt Hồ Ly cha hiểu rõ ý định của nó, lập tức biến thành hình người tuyên bố sự bất thường của mình, để biểu đạt giá trị sinh tồn, đồng thời hét lớn:
“Ngươi muốn làm gì?”
Hồ Ly Thân Phụ giật mình, đợi thấy ấu tể trước mặt biến thành hình người, miệng há hốc, biểu cảm đầy kinh ngạc. Nó ngay sau đó biến thành một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi xinh đẹp như tinh linh trong núi, mở miệng nói một tràng lời nói, Tần Uyển không hiểu một chữ nào.
Hồ Ly cha lại chuyển sang Hồ Ngữ:
“Không hiểu tiếng người sao? Gọi cha! Ngươi nhỏ như vậy đã có thể hóa hình, thiên phú theo ta. Xấu xí thì xấu xí thật, nhưng thắng ở thiên phú tốt, ta miễn cưỡng nhận ngươi.”
Tần Uyển tặng nó một chữ:
“Cặn bã! Ngươi vừa nãy chê ta xấu, muốn đẩy ta xuống suối nhỏ mà.”
Cô ngay sau đó tỉnh lại, hỏi bằng Hồ Ngữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiếng người?”
Nhìn chằm chằm thiếu niên do Hồ Ly cha biến thành. Từ ánh mắt, cử chỉ có thể thấy, đây thật sự là rất trẻ. Nhưng hắn có bốn cái đuôi, chứng tỏ đã đủ bốn trăm tuổi rồi. Hơn bốn trăm tuổi mới có dáng vẻ thiếu niên editor:bemeobosua. Tần Uyển đột nhiên cảm thấy hơi tuyệt vọng về sự trưởng thành của mình.
Hồ Ly cha ngẩng cằm đắc ý, hỏi:
“Muốn học không? Gọi Phụ Thân ta sẽ dạy ngươi.”
Tần Uyển gọi một tiếng:
“Phụ thân! Con ruột, gọi không có áp lực.”
Hồ Ly cha lập tức vui vẻ. Hồ Ly mẹ ra khỏi hang, đáp xuống trước mặt Tần Uyển, ra hiệu cô biến trở lại thành Hồ Ly. Biến thành hình người, tha không quen, lo lắng lát nữa không kịp phản ứng, nhầm là thức ăn, nhịn không được c.ắ.n một cái rắc là xong.
Tần Uyển biến trở lại dáng vẻ Hồ Ly ấu tể. Ánh mắt Hồ Ly cha lại trở nên ghét bỏ:
“Quá xấu rồi.”
Nó nhìn lớp lông xám không một chút tạp sắc trên người mình, lại nhìn lông của tiểu ấu tể, rồi nhìn lông của Hồ Ly mẹ, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng. Hai đứa đẹp như vậy, tại sao lại sinh ra con ấu tể xấu đến thế. Nó gom đủ màu lông của tổ tông sao?
Tần Uyển bị Hồ Ly mẹ tha lên phía trên thác nước theo tảng đá, mới phát hiện đó là một con suối nhỏ. Hai bên suối nhỏ là sườn dốc, xa hơn là rừng núi. Phía trước suối nhỏ, có một hang núi, cao chưa đến một trượng, rộng khoảng hai trượng, sâu khoảng nửa trượng, nhìn một cái là hết.
Hồ Ly mẹ tha cô đi vào hang núi. Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi. Thời điểm đầu đông, trước mắt lại là cảnh tượng xuân ý dạt dào. Rừng cây xanh tốt, đầy ắp tiếng kêu của Hồ Ly. Các loại Hồ Ly màu lông khác nhau vui đùa đ.á.n.h nhau trong rừng, giống như đang mở đại hội Hồ Ly. Tần Uyển thầm nghĩ:
“Hồ Ly mẹ tách bầy sinh con, lại quay về tộc đoàn tụ khi mùa đông đến sao?”