Cho đến khi kiểm tra kỹ toàn bộ mâm thức ăn, Lâm Thái y mới bừng tỉnh:
"Thì ra mỗi người ăn những món khác nhau."
"Bởi vậy, trong đám thức ăn này không chỉ một món có vấn đề."
Ông đi từng món mà kiểm nghiệm, sắc mặt ngày một khó coi.
"Đám cá này toàn là cá chết, có con e rằng đã để mấy ngày, chỉ được bảo quản trong hầm băng."
"Giải đông xong mà không xử lý ngay, toàn bộ đều là thịt thối."
"Thạch đậu cũng không phải làm trong ngày hôm nay."
Hồng Trần Vô Định
"Nấm mộc nhĩ thì là đồ ngâm từ đêm qua để đến sáng hôm sau, đầu bếp trong phủ các ngươi chẳng lẽ lại không biết chuyện này?"
"Còn đám nấm rừng kia, nhìn qua có vẻ là sơn trân quý hiếm, nhưng thật ra chính là loại nấm độc."
Tính ra từng món, tổng cộng có đến bảy tám món có vấn đề.
Các quý nữ vừa nghe đến đó, liền dùng khăn che miệng mà thi nhau nôn mửa.
"Thái phu nhân, bọn ta đến chúc thọ cho người, mà người lại dùng thứ này để tiếp đãi chúng ta?"
"Phải đấy, rõ ràng trước đó Thời Uẩn gửi thiệp mời, còn nói muốn làm long trọng vui vẻ một phen. Ta vì nể mặt mới mang cả tiểu nữ tám tuổi theo cùng. Giờ nhìn xem, con bé đã bị hành hạ thành cái dạng gì rồi?"
Người lên tiếng là phu nhân của Thiếu khanh Thái Thường Tự.
Trong lòng nàng là một bé gái, mặt đỏ như lửa, sốt cao không hạ, thỉnh thoảng lại nôn ra nước chua.
Trong lòng ta chợt nghẹn đắng.
Việc yến tiệc do Chúc Thanh Dao chủ trì sẽ mất mặt, ta đã đoán trước từ sớm.
Nhưng sẽ đến mức khiến khách nhân bị ngộ độc hàng loạt, thì lại nằm ngoài dự liệu của ta.
Nàng ta còn vô trách nhiệm hơn cả những gì ta tưởng tượng.
Nếu chỉ có đám quý nữ từng tâng bốc, nâng nàng lên làm trò cười thì thôi cũng đành.
Nhưng giờ đây, ngay cả đứa bé vô tội cũng bị liên lụy, phải chịu khổ sở thế này.
13
Chúc phủ vốn là danh môn vọng tộc, khách mời hôm nay đều là bậc quyền quý trong kinh thành.
Một khi xảy ra trò cười nhục nhã như vậy, chỉ e đến ngày mai, chuyện này sẽ chấn động toàn kinh thành.
Lâm Thái y sau khi xem xét nguyên liệu nấu ăn, bởi mỗi người ăn món khác nhau, triệu chứng cũng không giống nhau.
Đành phải từng người một bắt mạch, kiểm tra.
May sao các đại phu từ Nhất Tâm Đường đã tới kịp thời, lần lượt tiến vào, chia sẻ phần vất vả với ông.
Sắc mặt tổ mẫu tái mét, ánh mắt nhìn Chúc Thanh Dao như lưỡi dao, như muốn róc thịt nàng ta ngay tại chỗ.
Nhưng trước mặt bao nhiêu người, bà chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Dù sao Chúc Thanh Dao là đích nữ của Chúc phủ.
Nếu để mất thanh danh, e rằng sau này khó mà đứng vững trong giới khuê môn quyền quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà Chúc Quang Đốc và Chúc Thừa Tuyển hiện đang thăng quan tiến chức, càng không thể để bị liên lụy.
Tổ mẫu là người tâm tư thâm sâu.
Dù chính tay Chúc Thanh Dao gây ra mớ hỗn độn này, bà vẫn phải che chắn cho nàng ta, giữ lấy thể diện cuối cùng.
"Bọn hạ nhân trong phủ thật to gan, dám qua mặt tiểu thư mới trở về."
"Hôm nay khiến các vị phải chịu khổ, lão thân thật lòng áy náy. Nhất định sẽ trừng phạt bọn ác nô, cho mọi người một lời giải thích."
Một câu nói, rõ ràng là muốn gạt bỏ trách nhiệm cho Chúc Thanh Dao, đổ hết lên đầu đám hạ nhân.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, nhưng chẳng ai dám đứng ra vạch trần, chỉ có thể âm thầm tức giận trong lòng.
Tuy vậy, trên mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ không cam lòng.
Chúc Thanh Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, ánh mắt chuyển động, đã nảy ra kế sách.
Lập tức quỳ sụp xuống đất, lau nước mắt, bắt đầu màn diễn của mình:
"Các vị cũng biết, ta vừa mới trở về, được người nhà coi trọng nên mới để ta tổ chức thọ yến cho tổ mẫu."
"Không ngờ đám nô tài trong phủ lại dám khi dễ chủ tử, khắp nơi gây khó dễ."
"Ta chỉ nghĩ, có thể nhẫn thì nhẫn, chỉ cần tổ chức yến tiệc cho náo nhiệt là được, chịu thiệt thòi chút cũng chẳng sao."
"Nào ngờ bọn chúng lại làm ra chuyện lớn đến thế, liên lụy đến các vị, ta thật sự đáng tội…"
Nàng ta nói chưa dứt, thì có người bị áp giải đến, là Lý quản sự trong phòng bếp.
Hắn "phịch" một tiếng quỳ xuống, trán cụng mạnh xuống nền đá, vang lên tiếng "cộc" trầm đục.
"Tiểu nhân đáng chết, là tiểu nhân thay đổi nguyên liệu của Thanh Dao tiểu thư, chỉ là muốn nhìn nàng bẽ mặt, không ngờ lại gây ra họa lớn thế này."
Hắn run rẩy toàn thân, nhưng giọng lại rõ ràng đến rợn người.
"Nhưng tất cả là do Thời Uẩn tiểu thư sai khiến tiểu nhân làm!”
“Là tiểu nhân nghe lời nàng ta nói một phía, bảo rằng Thanh Dao tiểu thư bắt nạt nàng, muốn tiểu nhân thay nàng báo thù.”
"Không ngờ… không ngờ nàng ta lừa gạt tiểu nhân!"
"Rõ ràng là nàng ta đố kỵ Thanh Dao tiểu thư là con ruột của Chúc gia nên mới bày mưu hãm hại."
Chúc Thanh Dao nghe vậy lập tức phản bác:
"Ngươi là ác nô, sao có thể vu khống lung tung như vậy!"
"Tỷ tỷ ta từ sau khi ta trở về vẫn luôn đối xử rất tốt với ta, sao lại có thể hại ta?"
Tuy miệng nói vậy, nhưng nàng ta lại rơm rớm nước mắt, vẻ mặt ấm ức.
Cố ý lộ ra vẻ sợ hãi, yếu đuối, len lén ngẩng đầu nhìn ta một cái.
Ánh mắt ấy, rõ ràng là muốn đổ tội cho ta chính là kẻ đố kỵ, là kẻ xấu xa muốn mưu hại nàng ta.
Muốn giữa bao người, hắt nước bẩn lên người ta.
Người trong sân đều không phải kẻ ngu, chuyện thật giả thiên kim tranh đấu đâu phải lần đầu gặp?
Nhưng không cần biết đúng sai, Chúc gia tất sẽ đứng về phía thiên kim ruột thịt.