Đang lúc ta ủ rũ bước ra, không biết phải làm sao, ngoài cửa bỗng vang lên giọng run rẩy của Trương ma ma:
"Nương nương, bệ hạ… bệ hạ người đến Thừa Hỉ cung rồi!"
Nghe câu này, cả ba chúng ta đều đồng loạt nhìn về viên bích tỳ thạch nhỏ xíu kia.
Trong đầu ta chỉ hiện lên một ý nghĩ hết sức hoang đường —
Không phải chứ… chẳng lẽ thật sự *chiêu được đào hoa.
(*chiêu đào hoa: thu hút vận đào hoa, khiến người khác giới chú ý và sinh tình cảm với mình.)
Quý phi nương nương lập tức đứng bật dậy, gương mặt kiều diễm không giấu nổi vẻ mừng rỡ.
"Bệ hạ đã lâu lắm chưa tới Thừa Hỉ cung rồi!"
"Mau, hầu hạ bổn cung trang điểm!"
Tỳ nữ Bích Tước bên Kim Chi phản ứng nhanh nhất, đã vội vàng cầm y phục khoác lên người Quý phi.
Còn Kim Chi thì mặt mày tái mét, không biết là đã nhận ra điều gì.
Nàng ta theo bản năng ngước nhìn Quý phi.
Quý phi liếc nàng ta một cái, rồi ngoắc tay với ta:
"Diên nhi, còn ngẩn ra đó làm gì, mau tới chải đầu cho bổn cung!"
Lúc này ta lập tức hiểu ra nàng lại nhìn trúng ta.
Chẳng cần giữ thể diện gì nữa, ta vội vã chạy tới, nịnh bợ:
"Nương nương có muốn vấn kiểu tóc đang thịnh hành không?"
Nàng kiêu hãnh gật đầu:
"Tất nhiên. Bệ hạ đã lâu chưa gặp bổn cung, ngươi chuẩn bị cho thật tốt!"
8
Ngự giá của bệ hạ đã vào tới Thừa Hỉ cung.
Còn ta thì hối hả vấn cho Quý phi một kiểu ‘đọa mã kế’.
Trong hòm trang điểm có một chiếc bộ d.a.o dài khảm ngọc phỉ thúy, từ khi cất vào chưa từng dùng, ta liền cẩn thận cắm vào búi tóc.
Ngoảnh lại nhìn, bóng người trong gương mây tóc điểm hoa, dáng vẻ yêu kiều, bộ d.a.o dài khiến nàng thêm vài phần nhu mì, duyên dáng như tiểu nữ.
Bệ hạ bước vào điện, vốn đang cau mày.
Đến khi nhìn thấy Quý phi đang mỉm cười chào đón, nét cau mày ấy liền giãn ra.
Dáng vẻ và cách trang điểm như tiểu nữ khuê phòng khiến ánh mắt thiên tử dần dịu lại.
"Uyển Mi, trẫm cứ ngỡ mình đang thấy nàng khi mười tám tuổi."
Phải rồi.
Bệ hạ và Quý phi nương nương từng có quãng thời gian thanh mai trúc mã, quấn quýt ngọt ngào.
Chỉ tiếc bao năm qua hận sâu tình cạn, nhìn nhau chẳng còn tình ý.
Giờ đây, mái tóc vấn của Quý phi lại khiến họ quay về năm tháng ấy.
Thấy bệ hạ mỉm cười nắm tay Quý phi, còn Quý phi thì e ấp thẹn thùng.
Đám cung nhân chúng ta lặng lẽ lui ra ngoài.
Dưới đêm tối, trăng tròn sáng tỏ.
Hôm nay lại đúng dịp rằm đoàn viên.
Theo lệ, hoàng đế phải tới cung của Hoàng hậu.
Thế nhưng ngự giá lại dừng tại Thừa Hỉ cung.
Trương ma ma khẽ thở ra một hơi: "Diên nhi, hôm nay ngươi làm rất tốt."
Trên gương mặt vốn cay nghiệt ấy, giờ đây lại hiện chút mỏi mệt.
"Về sau, cũng phải như thế mà giúp nương nương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ngoan ngoãn gật đầu, quay về phòng hạ nhân.
Tất nhiên ta phải dốc sức giúp rồi! Quý phi giờ chính là cấp trên trực tiếp, là cơm áo gạo tiền của ta.
Rồng ẩn dưới vực sâu, hổ xuống đồng hoang, người từng kiêu ngạo tới đâu, đã vào chốn cung đình này, cũng phải biết cúi mình.
Hồng Trần Vô Định
Giúp Quý phi, cũng chính là giúp bản thân ta!
9
Một đêm xuân ân.
Sáng hôm sau, khi Quý phi nương nương bước ra khỏi tẩm điện, trên gương mặt hồng hào còn vương nét xuân ý.
Nàng vung tay: "Hôm nay toàn cung trên dưới, thưởng nửa tháng bổng lộc."
Đám thái giám cung nữ đều hớn hở vui mừng.
Chủ tử được sủng ái, hạ nhân cũng được thơm lây.
Món thịt anh đào ban thưởng hôm qua, ai ai cũng có phần.
Ta vừa ăn thịt vừa suýt rơi nước mắt.
Dù ta vốn không phải kẻ mê đồ mặn, nhưng một ngày rưỡi không thấy chút mùi thịt, quả thật đã nhớ nhung lắm rồi!
Ăn xong, Kim Chi miễn cưỡng tới tìm ta: "Nương nương tìm ngươi."
Phía sau, Trương ma ma liếc nàng ta một cái sắc lẹm.
Lại thấp giọng dặn ta "làm cho tốt", đừng để nương nương phải bận tâm.
Ta ăn no tâm tình cũng tốt, tự nhiên vui vẻ đáp ứng ngay.
Chu Đại Phúc dẫn ta vào chính điện.
Trong lúc đi, ta nhìn bông hoa cài trên mũ hắn, không nhịn được hỏi:
"Công công, có phải ngài còn người đệ đệ tên là Chu Lục Phúc không?"
"…"
Ta chợt nhận ra mình lỡ lời: "Nếu có gì mạo phạm, xin công công bỏ qua…"
"Sao ngươi biết?"
Chu Đại Phúc vốn không còn trẻ, chỉ vì Quý phi nương nương ghét kẻ xấu xí nên hắn mới có diện mạo khôi ngô, mũ thường cài thêm một đóa hoa nhỏ.
Lúc này, hắn cười mà như không cười:
"Nhà ta có sáu huynh đệ, đứa út quả nhiên tên Lục Phúc."
"Ồ ồ, vậy công công là con cả rồi?"
Vừa nói xong ta đã muốn tự tát vào miệng.
Cái miệng này, sao lại ăn nói vụng về đến thế.
Chu Đại Phúc cũng chẳng biết nói gì, chỉ im lặng dẫn ta vào chính điện.
Quý phi nương nương đang cắm hoa, từng đóa thủy tiên cao thấp xen kẽ làm nền cho đôi tay đỏ thắm của nàng, quả là đẹp mắt.
Nương nương hôm nay tâm tình cũng rất tốt.
Vừa thấy ta, nàng liền bảo ta đứng dậy:
"Diên nhi, ngươi còn cách nào chiêu đào hoa nữa, mau khai ra!"
Hỏng rồi, nàng tin thật vào “đại pháp huyền học" mà ta vô tình thi triển hôm trước rồi.
Nhưng sao ta có thể thành thật khai báo?
Bậc hiền triết từng nói, trên đời này chỉ có một chân lý duy nhất, chính là ‘duy vật luận’.
Phương pháp chiêu đào hoa nếu không thể lần nào cũng linh nghiệm, Quý phi sẽ nhanh chóng thất vọng, rồi một đao c.h.é.m bay đầu ta mất.
Chủ nghĩa hư vô là tuyệt đối không thể, chỉ có phương pháp nắm chắc trong tay mới là chân lý.
Ta nịnh nọt ghé lại gần:
"Nương nương, thánh nhân có câu ‘*Tử bất ngữ quái lực loạn thần’, chiêu đào hoa là thứ yếu, quan trọng nhất là nương nương người đẹp như hoa đào nở, mới khiến bệ hạ động lòng."
(*Tử bất ngữ quái lực loạn thần: Khổng Tử không bàn chuyện kỳ quái, sức mạnh siêu nhiên, việc phản loạn và chuyện quỷ thần. Ý là khuyên chỉ nên nói chuyện thực tế, có căn cứ, tránh bàn chuyện mê tín hoặc vô căn cứ.)