Những Năm Ta Làm Cung Nữ

Chương 15



Dưới sự răn đe như thế, Thôi đại tẩu là kẻ thông minh, tất nhiên sẽ không dám manh động nữa.

 

Quả nhiên.

 

Yến tiệc mới qua nửa buổi, nàng ta đã mượn cớ thân thể không khỏe mà vội vàng lui xuống.

 

Công chúa thuận tay tiếp quản nửa buổi tiệc còn lại.

 

Vị tiểu công chúa bấy lâu bị chèn ép, giờ đây ánh sáng rực rỡ, tựa như đóa hoa bung nở, bộc lộ phong thái riêng của mình.

 

Yến hội kết thúc, ta cùng La Thanh cũng nhận được tin từ trong cung.

 

Hoàng hậu nương nương cho gọi chúng ta hồi cung.

 

Từ biệt công chúa, nàng tỏ rõ vẻ lưu luyến.

 

Mấy ngày ở chung đã khiến nàng nảy sinh tình cảm với chúng ta.

 

“Diên nhi tỷ tỷ, La Thanh tỷ tỷ, hai người thật sự phải đi sao?”

 

Ta khẽ mỉm cười, vuốt mái tóc mai của nàng: 

 

“Tiệc vui nào chẳng đến lúc tàn, đã là người, ắt sẽ có lúc chia ly.”

 

Nàng ngước mắt nhìn chúng ta, giọng ngập ngừng: “Nhưng ta không nỡ xa hai người…”

 

“Nhũ mẫu của công chúa đã từ trong cung tới, về sau sẽ không còn phải lo lắng, tự nhiên sẽ có người bảo vệ người. Còn nữa…”

 

Ta thay nàng chỉnh lại mái tóc hơi rối vì khi nãy chạy nhảy, cẩn thận cài ngay ngắn từng đóa trâm hoa ngọc.

 

“Hôm nay công chúa thật sự rất xinh đẹp. Phương thuốc chế mỹ phẩm ta đều đã để lại, về sau công chúa có thể tiếp tục dùng.”

 

Công chúa vùi mặt trong n.g.ự.c ta, không nói một lời.

 

Ta cảm nhận được trước n.g.ự.c mình ươn ướt.

 

E rằng chỉ có hoàng gia mới có thể nuôi dưỡng nên một đứa trẻ thế này, đây mới là dáng vẻ chân thật của tuổi mười lăm, mười sáu, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, chứ không như phần lớn nữ tử khác, sống như tượng đất tượng gỗ, gượng gạo mà giữ lễ.

 

Ta nhẹ nhàng vỗ lưng nàng:

 

“Về sau, phải sống thật tốt cùng phò mã. Hắn rất thương công chúa, công chúa cũng rất yêu hắn. Trên đời phu thê không có chuyện gì là không thể nói ra, công chúa chỉ cần làm chính mình là được.”

 

Trong tiếng nấc, như một nụ hoa hé cánh, khe khẽ đáp: “Vâng…”

 



 

Lên xe ngựa.

 

Ta ngoái lại nhìn đình đài lầu các của Thôi phủ.

 

Mới chỉ mấy ngày, mà như đã trải qua nửa tháng.

 

Không biết lần sau được ra khỏi chốn thâm cung này, chẳng biết sẽ là khi nào nữa!

 

Trên cỗ xe ngựa lắc lư, La Thanh vẫn chăm chú nhìn ta mãi.

 

Ta kéo tấm khăn lụa che mặt xuống: “Thanh tỷ tỷ, ta có đẹp đến vậy sao?”

Hồng Trần Vô Định

 

Nàng cười, trên má thoáng hiện lúm đồng tiền nhỏ: “Ừ, muội đẹp đến vậy đấy.”

 

Ta khẽ lắc đầu, lại kéo khăn che mặt lên.

 

“Diên nhi.” – La Thanh bất chợt gọi.

 

“Phương thuốc ấy, muội có thể giữ bên mình… sao lại để lại cho công chúa?”

 

Ta mím môi: “Phương thuốc cần cho ai, thì trao cho người ấy, đơn giản vậy thôi.”

 

“Phương thuốc ấy chốn phàm gian không hề có, hẳn là muội tự nghĩ ra hoặc gia truyền, giá trị ngàn vàng, vậy mà muội lại tặng công chúa?”

 

Giọng nàng không giống tò mò, cũng chẳng mang ý ghen tị, mà là như đang dò xét.

 

Ta khẽ thở ra hai hơi, tấm khăn lụa rơi xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Bởi vì công chúa thuần hậu, ta nguyện vì nàng mà bảo hộ thêm chút nữa.”

 

La Thanh im lặng.

 

Trong cỗ xe ngựa khẽ rung, chỉ còn tiếng khăn lụa bị gió lớn thổi phồng rồi lại xẹp xuống.

 

Một tiếng, rồi lại một tiếng.

 

23

 

Hồi cung, ta còn chưa kịp bẩm báo với Quý phi nương nương một tiếng.

 

Bên Hoàng hậu đã truyền tin tới, nói muốn gặp ta.

 

Sao có thể được!

 

Ta vốn là cánh tay đắc lực của Quý phi nương nương, nếu chạy sang chỗ Hoàng hậu chẳng phải sẽ khiến người sinh nghi sao!

 

Ta vội vàng chạy đi bẩm báo với Quý phi nương nương.

 

Nương nương vẫn xinh đẹp như vậy, tựa vào mỹ nhân tháp, quả như một bức họa tuyệt mỹ.

 

Nghe xong lời ta, ngón tay thon dài của nàng khẽ vuốt qua bộ lông mượt của Thu Thu.

 

“Ừm, Tạ Tri Thu muốn gặp ngươi, vậy thì đi đi.”

 

Ta cẩn thận đoán ý nương nương.

 

Kết quả lại phát hiện… hình như nàng chẳng có chút bất mãn nào?

 

Có lẽ chuyện liên quan tới công chúa, Quý phi nương nương sớm đã biết.

 

Tự cho là đã đoán đúng lòng người, ta liền một mạch chạy tới Khôn Ninh cung của Hoàng hậu.

 

La Thanh đang đợi ta ở đó.

 

Nàng mỉm cười phủi đi chút bụi trên vai ta, ghé tai nói nhỏ: 

 

“Đừng căng thẳng, nương nương là người rất hiền hòa.”

 

Ta hít sâu một hơi, bước vào nội điện.

 

Ta chưa từng một mình ở chung với Hoàng hậu.

 

Có lẽ người ở địa vị cao đều có khí độ riêng, ta nhìn nàng, chỉ cảm thấy mình như cọng cỏ nhỏ ngước nhìn cây đại thụ.

 

Trong lòng run rẩy.

 

Hoàng hậu nương nương đang luyện chữ trong điện.

 

Thấy ta tới, đúng lúc nàng thu bút ở nét cuối cùng.

 

Nét bút tròn trịa, dày nặng, viết ra một chữ “Vô” kín đáo, không lộ sắc.

 

Nàng đứng thẳng người, đặt bút xuống, cổ tay trắng muốt như ngọc lại thu về trong tay áo.

 

Ta ngắm nhìn Hoàng hậu nương nương.

 

Nàng tuổi tác xấp xỉ với Quý phi, nhưng vẻ đẹp lại không mang chút sắc bén công kích.

 

Dấu vết tháng năm hằn nơi khóe mắt đuôi mày, nhưng lại càng tôn lên vẻ mỹ ngọc không tì vết, lại mang khí vận khoáng đạt, phong lưu tự tại.

 

La Thanh bưng nước và khăn tới để Hoàng hậu rửa tay.

 

Hoàng hậu vừa lau tay vừa hỏi ta: “Quý phi thế nào rồi?”

 

Ta hơi sững lại.

 

Ta vốn nghĩ Hoàng hậu sẽ hỏi về Đại công chúa trước.

 

Có lẽ thấy rõ điều ta nghĩ, nàng mỉm cười nhạt:

 

“La Thanh là tâm phúc của bản cung, ngươi lại là người đắc lực bên cạnh Quý phi, công chúa ở đó bản cung không lo.”