Chu Thập An dựa vào xe đón tôi về nhà, tôi ngồi trong xe hỏi:
"Hôm nay là chuyện gì vậy?"
"Muốn cho em một bất ngờ."
"Bất ngờ? Sao anh lại công khai em trước mặt mọi người?"
Ngón tay anh đột ngột siết chặt vô lăng, cố tỏ ra bình tĩnh.
"Không được sao? Chẳng phải em là bạn gái của anh à?"
Lại bị làm cho choáng váng lần nữa, tôi ổn định lại tinh thần.
Nghĩ đến trước đây anh luôn giữ khoảng cách mỗi khi ra ngoài.
"Không phải anh không muốn người ta biết quan hệ của chúng ta sao?"
anh quay đầu liếc nhìn tôi, nhíu mày.
Lái được vài phút, anh khéo léo bẻ lái rồi dừng xe ở bãi đỗ bên đường.
Tôi bị phanh gấp làm người lao về phía trước, được anh đưa tay che chắn.
Ánh mắt anh nhìn tôi có phần sốt ruột.
anh lắp bắp giải thích: "Sao em lại nói vậy? Anh chưa từng nghĩ thế. Anh không có ý giấu mối quan hệ của chúng ta đâu, thật đấy, anh không có."
Tôi chưa từng thấy anh sốt sắng như vậy.
Tôi không biết nên nói gì, nhưng tôi cảm thấy hướng đi từ trước đến nay dường như đã lệch rồi.
anh nghiêng người tháo dây an toàn cho tôi, chỉnh lại tư thế ngồi.
"Sao em lại nói như vậy?"
Tôi cúi đầu, nhớ lại phản ứng của anh sau nụ hôn hôm nay.
"Hôm nay em hôn anh, anh nói sợ nhỡ bị người khác nhìn thấy."
"Chẳng phải vì anh không muốn để người khác biết sao?"
anh dở khóc dở cười: "Không phải đâu, sao em lại nghĩ thế? Em là con gái, nếu bị người khác thấy, anh sợ người ta có ấn tượng không tốt với em."
"Không phải anh sợ người ta biết quan hệ của chúng ta đâu."
"Vậy sao trước đây mỗi lần ra ngoài anh không nắm tay em?"
"Anh có nắm tay mà, là do mỗi lần em nắm tay anh thì cứ lén lút rón rén." Giọng ấy anh càng nói càng nhỏ, mang theo chút tủi thân: "Như thể đang vụng trộm với anh vậy."
Tôi thấy đúng là chả hiểu ra sao: "Gì chứ? Em cảm thấy anh lúc nào cũng như sợ bị nhìn thấy nên em mới phải cẩn thận như thế. Sao anh lại nghĩ vậy?"
anh chớp mắt: "Tại mỗi lần có người quen xuất hiện là em vội vàng buông tay anh ra mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi… từ tận đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác vô lý khó tả.
Hóa ra bao lâu nay, hai đứa tôi đều tưởng đối phương thấy mình không thể công khai.
Đúng là sự cố hiểu lầm trời đánh gì đây!
Tôi như quả bóng xì hơi, yếu ớt dựa vào lưng ghế.
"Thật quá đáng mà, sao anh không nói ra chứ?"
"Anh sợ em thấy anh phiền."
……
Hai đứa ngồi trong xe thẳng thắn nói hết suy nghĩ của mình, mới phát hiện trước giờ hoàn toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Tôi chợt nhớ ra chuyện lần trước ở rạp chiếu phim, lần đó bị sắc đẹp mê hoặc nên tôi đã quên khuấy mất.
Tôi quay đầu nhìn anh, hậm hực hỏi: "Lần trước là sao hả anh?"
anh sững lại: "Chuyện gì cơ?"
"Còn giả ngốc à, lần trước em rủ anh đi xem phim, anh nói bận, bắt em xem một mình cả bộ phim, khi em ra ngoài thì thấy anh đứng với một cô gái, còn cười với cô ta! Anh còn mua trà sữa cho cô ta! Không phải anh nói không thích uống à?"
anh như cuối cùng cũng nhớ ra, bừng tỉnh rồi ồ một tiếng.
"Em nói lần đó à, anh thật sự bận việc, sau khi xong việc thì vội vàng đến rạp gặp em, ai ngờ lại gặp đồng nghiệp, anh không cười với cô ấy đâu, là vì cô ấy nhắc đến em, anh nghĩ đến em nên mới cười. Trà sữa cũng là mua cho em, tiệm em thích nhất ra món mới, anh mua hai ly vị em thích."
Tôi nhìn anh giải thích với tốc độ ánh sáng, không nhịn được muốn cười nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ không dễ dàng bỏ qua.
"Vậy sao anh không nói?"
anh càng tủi thân hơn: "Anh đâu biết em thấy anh đâu, anh chờ em mãi, phim chiếu xong hết rồi mà em vẫn không ra, sau đó anh nhắn tin cũng không thấy em trả lời, em còn chuyển về ký túc xá ở nữa."
"Anh tưởng em giận vì anh không đi xem phim cùng em, nên không muốn để ý đến anh nữa."
Mọi chuyện đến đây coi như sáng tỏ, bao uất ức và tủi thân trong tôi cũng chấm dứt.
Chu Thập An ôm tôi, dịu dàng dỗ dành: "Bé cưng anh xin lỗi mà, tại anh ngốc quá, em đừng giận nữa nhé."
13
Sau khi Chu Thập An tình cờ phát hiện tôi đã chặn Trần Vũ thì như một chú chó nhỏ vui mừng, điên cuồng vẫy đuôi, ôm tôi xoay vòng vòng.
Tôi buồn cười bóp mặt anh: “Anh làm gì thế? Anh tưởng em giống anh à, hôm đó anh vùi mặt vào cổ em, em đã biết anh không vui rồi. Em lập tức xóa cậu ta đi luôn.”
“Sao anh nhỏ nhen vậy chứ, chẳng trách mấy hôm đó phong cách ăn mặc của anh thay đổi hoàn toàn, nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả em, chỉ vì em nói một câu là cậu ta trẻ hơn anh thôi à.”
Chu Thập An không né tránh, để mặc tôi vò mặt anh, lẩm bẩm giãi bày lòng mình.
“Đúng thế, anh nhỏ nhen đấy, bởi vì anh thích em mà.”
Chu Thập An như thể được khai thông kinh mạch, lời ngọt ngào tuôn ra không cần tiền mua.