Nhịp Tim Vĩnh Cửu

Chương 3



5

 

Tôi mắt điếc tai ngơ cho đến khi anh đẩy tôi ra một cách chậm rãi nhưng dứt khoát.

 

Giọng anh đầy kiềm chế và nhẫn nhịn: “Không được…”

 

Tôi thuận theo động tác của anh lùi lại, kiên nhẫn hỏi: “Không được gì cơ?”

 

“Không thể… tiếp tục nữa…”

 

Tôi nhìn cơ thể đang căng cứng của anh, bộ đồ chỉnh tề giờ đã rối loạn, cổ áo bị kéo lệch, áo vốn phẳng phiu giờ đầy nếp nhăn, trông cứ như vừa bị ai đó bắt nạt dữ dội.

 

Tôi không nhịn được bật cười, anh thấy tôi cười thì như trút được gánh nặng, ngả người mềm oặt nằm xuống giường.

 

“Học ở đâu ra thế?”

 

Anh kéo cái chăn bên cạnh đắp lên người, mím môi không nói.

 

“Tối hôm đó, anh nghe thấy em nói chuyện.”

 

“Tối hôm đó?”

 

Tôi hơi khó hiểu nhìn anh, nhất thời không nhớ ra là lúc nào.

 

Anh nhìn tôi một lúc, thấy vẻ ngơ ngác trong mắt tôi không giống đang giả vờ, bèn chậm rãi tiến tới thì thầm bên tai tôi:

 

“Tối đó em nói với anh là nếu sau này anh chọc em giận thì chỉ cần mặc bộ này đến dỗ, chắc chắn em sẽ nguôi giận.”

 

Vừa nói xong anh đã xấu hổ, lông mi khẽ chớp khiến tim tôi ngứa ran.

 

Trên mặt anh vẫn còn vương chút đỏ chưa tan hết, đôi mắt long lanh ánh nước, vừa ngại ngùng vừa cứng đầu nhìn tôi chăm chú, mùi rượu nhè nhẹ lan trong không khí.

 

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra anh đang nói đến chuyện gì.

 

Hôm đó Chu Thập An đi tắm, tôi lướt video trên mạng thấy một nam blogger mặc bộ đồ này nhảy múa, tôi xem đi xem lại đến hai, ba chục lần.

 

Không biết từ lúc nào Chu Thập An đã đứng sau lưng tôi, ánh sáng trong mắt sâu thẳm khó dò khóa chặt lấy màn hình điện thoại của tôi, tôi lập tức thấy không ổn, vội trượt video đi rồi tắt màn hình, định phi tang bằng chứng.

 

Tôi quay lại dè dặt nhìn sắc mặt anh, trông không thấy vẻ gì là khó chịu.

 

Chỉ là tối đó anh im lặng hơn thường ngày, còn bảo buồn ngủ sớm hơn mọi hôm.

 

Khi anh đã ngủ, tôi nghịch lông mi anh rồi thở dài, lẩm bẩm một mình:

 

“Chu Thập An, anh đáng ghét quá, chẳng thèm để ý gì đến em, em nói cho anh biết, dáng anh ngon hơn người ta, mặt cũng đẹp hơn nhiều, nếu có ngày nào đó anh làm em giận, em không thèm quan tâm đến anh nữa, thì anh cứ mặc bộ đồ đó đến dỗ em, em đảm bảo, em sẽ lập tức tha thứ cho anh, vì riêng cái mặt này của anh thôi đã đủ để em tha thứ được cả vạn lần rồi.”

 

Nói xong không thấy phản hồi, tôi cảm thấy hơi nhàm rồi cũng lăn ra ngủ luôn.

 

Chuyện đó đã lâu lắm rồi, tôi gần như quên mất, không ngờ anh vẫn còn nhớ.

 

6

 

Tôi nhìn Chu Thập An che nửa khuôn mặt nằm trên giường, bất giác mềm lòng.

 

“Thì ra hôm đó anh chưa ngủ à?”

 

“Ừm… anh không ngủ được.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Chẳng phải anh bảo buồn ngủ còn gì?”

 

“Anh lừa em đấy.”

 

“Tại sao?”

 

“Anh sợ em phát hiện anh đang ghen, sợ em chê anh nhỏ nhen.”

Một câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, tôi chưa từng nghĩ Chu Thập An cũng có lúc lo được lo mất như vậy, trong mối quan hệ này, anh luôn tỏ ra quá mức ung dung tự tại, chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của tôi, nhưng cũng chẳng bao giờ chủ động đòi hỏi điều gì.

 

Nhà dịch: Tia Nắng Sau Mưa (Sunny). Đăng duy nhất tại monkeyd và mọttruyen.

 

Cứ như… mặc kệ tôi muốn làm gì, anh đều không bận tâm.

 

Anh có thể rút lui bất cứ lúc nào.

 

Đứng ở nơi cao nhất của lý trí và bình tĩnh, lạnh lùng nhìn tôi vì anh mà lún sâu vào tình cảm.

 

Tôi ghé sát lại nhỏ giọng nói:

 

“Lần sau phải nói với em đấy.”

 

“Ừ.”

 

7

 

Cuộc trò chuyện lần này như thể đã bật công tắc của Chu Thập An, ở bên ngoài, anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, cách người cả ngàn dặm, nhưng trước mặt tôi thì lại hoàn toàn thả lỏng.

 

Cậu nam sinh tên Trần Vũ ở buổi tụ họp lần trước hình như đã quyết tâm theo đuổi tôi.

 

Không biết cậu ta lấy được phương thức liên lạc của tôi từ đâu.

 

Điện thoại tôi thường xuyên nhận được tin nhắn của cậu ta.

 

[Chị ơi, hôm nay chị có thời gian không? Em muốn hẹn chị.]

 

[Chị ơi, hôm nay thì sao ạ?]

 

[Chị không có tiết đúng không? Hôm nay em cũng không có tiết, chắc phải có thời gian rảnh chứ ạ.]

 

Tôi bất lực từ chối từng tin một.

 

Chu Thập An ôm tôi từ phía sau, tựa đầu lên vai tôi, trong giọng điệu không hề giấu vẻ khó chịu.

 

“Sao cậu ta cứ rủ em mãi vậy?”

 

Tôi thuận tay xoa đầu anh, dỗ dành nói: “Em sẽ không đi đâu, anh yên tâm đi.”

 

Chu Thập An vẫn không vui: “Cậu ta lấy được phương thức liên lạc của em từ đâu vậy?”

 

Tôi buồn cười nhìn anh: “Bọn em học cùng trường mà, cậu ta nhỏ hơn em một khóa.”

 

Thấy ánh mắt mơ hồ của Chu Thập An, tôi mới chợt nhớ ra anh đã tốt nghiệp rồi.

 

“Quên mất, anh tốt nghiệp rồi. Cậu ta nhập học sau khi anh tốt nghiệp, nhỏ tuổi hơn anh.”

 

Chu Thập An im lặng, chỉ ừ đầy u sầu.

 

Rồi anh vùi đầu vào vai tôi sâu hơn nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com