Trong phòng, ánh đèn nhấp nháy cực kỳ chói mắt, nam nữ chen chúc tụ tập lại chơi trò chơi.
Tôi ngồi ở một góc, cúi đầu nghịch điện thoại, khung trò chuyện được ghim trên cùng vẫn dừng lại ở tin nhắn ba ngày trước.
Là tin nhắn cuối cùng tôi gửi đi.
[Chúng ta cứ nói tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, em không muốn nói chuyện với anh nữa.]
[Đừng nhắn lại cho em, cũng chẳng giải quyết được gì cả đâu.]
Sau khi gửi tin nhắn đó, quả nhiên Chu Thập An không nhắn thêm gì, suốt ba ngày hoàn toàn không trả lời tôi.
Cũng phải thôi.
Tôi và Chu Thập An ở bên nhau nửa năm, khi ấy là tôi chủ động theo đuổi anh trước.
Anh là đàn anh của tôi, năm tôi nhập học đã nghe không biết bao nhiêu giai thoại về anh.
Thành tích giỏi, ngoại hình điển trai, dáng người chuẩn, có thể gọi là nhân vật nổi bật của trường chúng tôi, nhưng tôi vẫn không mấy quan tâm.
Cho đến khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, tôi đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó bắt đầu theo đuổi mạnh mẽ.
Chu Thập An là người rất lạnh lùng, đối với người theo đuổi, anh đều từ chối rất dứt khoát, tôi cũng không ngoại lệ.
Anh phớt lờ mọi sự quan tâm của tôi, nhưng càng như thế tôi lại càng kiên trì.
Anh không thích nói nhiều thì tôi sẽ nói nhiều hơn một chút, nên sau khi chúng tôi ở bên nhau, thường là tôi nói một hồi dài, anh mới đáp lại một câu.
Anh không biết dỗ người, nên tôi hay tự giận dỗi rồi lại tự dỗ dành chính mình.
Nhưng lần này, tôi thật sự không muốn tự dỗ bản thân nữa.
Ba ngày trước, tôi hẹn Chu Thập An đi xem phim cùng, anh khó xử nói có chút việc, bảo tôi đi xem trước một mình, nhìn hai tấm vé trong tay, tôi gượng gạo gật đầu cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Được, anh có việc thì cứ lo trước đi, em sẽ đi xem với bạn.”
Anh nhìn tôi với vẻ áy náy: “Ngoan, lần sau nhất định anh đi cùng em.”
Sau đó, tôi đi xem phim một mình, không hẹn ai cả, phim sắp chiếu rồi, rủ gấp bất kỳ người bạn nào thì cũng có vẻ thiếu tôn trọng.
Xem phim xong bước ra, tôi nhìn thấy Chu Thập An đứng ngay cửa rạp chiếu, tay cầm hai ly trà sữa, bên cạnh là một cô gái, nụ cười trên gương mặt anh là nụ cười mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Nỗi ấm ức từ nửa năm bên nhau và sự nhiệt tình đơn phương dường như bất chợt tìm được lối thoát, cuồn cuộn trào ra, nhấn chìm cả con người tôi.
Tôi không tiến tới chào hỏi, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.
Mọi tin nhắn Chu Thập An gửi sau đó, tôi đều phớt lờ, hệt như cách khi trước anh từng đối xử với tôi.
2
Có lẽ là cảm xúc trên mặt tôi quá rõ ràng, nên cô bạn Yểu Yểu cười cười ghé đến, đưa cho tôi một ly rượu.
"Cậu đang nghĩ gì vậy? Khó khăn lắm mới rủ được cậu ra ngoài xả stress một lần, sao lại thất thần thế này?"
Tôi hoàn hồn lại, cười rồi nhận lấy ly rượu: "Không có mà, mấy trò các cậu chơi tớ đều không rành, nên không muốn làm mọi người mất hứng."
Cô ấy đưa tay lấy điện thoại tôi, tắt nguồn giúp tôi: "Thôi đi, tớ thấy cậu lại cãi nhau với Chu Thập An nữa rồi chứ gì."
"Không có mà."
"Vẫn còn chối, nhìn cái mặt cậu xem, trên đó viết rõ ràng hai chữ uất ức."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ấy bất lực vì tôi cứ cố chấp, dí một ngón tay lên trán tôi: "Cậu nói thử xem, sở hữu gương mặt thế này, sao lại cứ phải treo cổ trên một cái cây?"
"Nhìn anh ta cả ngày mặt lạnh như tiền, cũng chỉ có cậu bị từ chối rồi mà còn bám riết, cậu nhìn mấy người khác theo đuổi anh ta xem, bị từ chối xong đều khóc lóc rồi bỏ cuộc cả."
Tôi cúi đầu im lặng, Yểu Yểu nói đúng, người theo đuổi Chu Thập An nhiều vô kể, người bị anh từ chối rồi bỏ cuộc cũng không ít, Chu Thập An lạnh lùng như thế, chỉ nên ngắm từ xa chứ không thể đụng vào.
Nhưng tôi lại là kiểu người bốc đồng, cố chấp vô cùng, thích chính là thích, tôi ôm điện thoại cả ngày, không biết chán mà nhắn tin cho Chu Thập An, bị từ chối rồi vẫn có thể cười tươi đi tìm anh tiếp.
Cái ngày được ở bên anh, nói hơi khoa trương thì tim tôi như có pháo hoa nổ tung rực rỡ chói mắt.
Tôi dựa vào chút độ ấm ấy, cứ thế mà tiếp tục yêu anh rất lâu.
Nhưng giờ thì sao, dường như chỉ còn chút hơi ấm còn sót lại trong tro tàn, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt ngấm.
Yểu Yểu vẫn chưa thấy đủ, còn thêm mắm dặm muối:
"Cậu nói nghe xem, ngoài cái mặt đẹp ra, Chu Thập An có gì hơn người?"
Tôi vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi buồn, nghe vậy bèn khẽ đáp:
"Anh biết kiếm tiền, dáng đẹp, giọng hay, rộng lượng với tớ, cảm xúc rất ổn định nữa…"
Nói giữa chừng tôi chợt nhận ra có gì đó sai sai, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của Yểu Yểu, tôi vội vàng im bặt, cười nịnh nọt với cô ấy: "Nhưng mà chắc chắn không tốt bằng cậu đâu, cậu là nhất~"
Yểu Yểu hít sâu một hơi, kéo tôi vào giữa đám đông: "Được rồi được rồi, cho là Chu Thập An nhà cậu tốt ngàn tốt vạn thì bây giờ anh ta đâu có để ý cậu đâu, cậu nghĩ cũng vô ích, tới đây chơi với tớ."
Ba chữ “không để ý” vừa thốt ra, cả người tôi như cà tím bị sương đêm đánh cho rũ rượi.
Tôi ủ rũ cúi đầu ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Mọi người đang chơi trò thật lòng hay thử thách, tôi vừa ngồi xuống thì miệng chai xoay một vòng đã chỉ đúng về phía tôi, tôi không nhịn được thở dài, chuyện gì cũng chẳng thuận.
"Tôi chọn thật lòng."
"Cậu sẽ rung động trước kiểu người thế nào?"
Sau khi câu hỏi này được đưa ra, tôi nhìn về phía người hỏi, là một chàng trai trẻ có khuôn mặt tuấn tú, trông có chút quen mắt, tóc hơi xoăn, ánh mắt mang theo vẻ hứng thú khác thường.
Tôi thành thật đáp: "Người đẹp trai."
Cậu ta nhích người lại gần, cười hỏi:
"Vậy có nghĩa là xem giá trị nhan sắc rồi. Đẹp trai một chút là được chị để ý phải không?"
Tôi chưa kịp phản ứng, còn đang chậm nửa nhịp định gật đầu thì Yểu Yểu đã vung tay lên:
"Làm gì thế? Chỉ được hỏi một câu thôi mà."
Lúc đó tôi mới phản ứng lại mà gật đầu theo:
"Đúng rồi, chỉ một câu thôi."
Nam sinh nhún vai ngồi lại vào chỗ: "Xin lỗi, nhất thời quên mất."
Trò chơi được một nửa, mấy câu không muốn trả lời đều bị phạt uống rượu, tôi uống đến độ bắt đầu thấy lâng lâng.
Chai rượu lại xoay trúng tôi, tôi không nghĩ ngợi mà hét lên: "Chọn thật lòng!"
Nam sinh cười gõ tấm bảng quy tắc được đặt ở giữa bàn: "Chị ơi, chỉ được chọn tối đa năm lần thôi."
Tôi nhìn theo ngón tay cậu ta chỉ vào bảng, quả nhiên có mấy dòng chữ, trong đó có một dòng ghi chọn thật lòng tối đa năm lần.
Cồn đã bắt đầu xâm chiếm não tôi, tôi chống cằm cam chịu: "Được rồi, vậy thì chơi thử thách."