Ta nhìn hắn, trong giọng có một tia run rẩy khó nhận ra:
“Phải để chàng biết, ta có thật sự là kẻ hám hư vinh, nhân cách khiếm khuyết hay không.”
Tạ Tự như bị bỏng, lập tức buông cổ tay ta, lần đầu tiên, trong lúc nhìn ta, chính hắn lại là người né tránh ánh mắt trước.
Hoa sảnh lặng ngắt, ta đưa mắt nhìn lướt từng gương mặt dưới sảnh, khẽ cười:
“Bốn năm nay, cảm tạ chư vị quản sự đã chiếu cố.”
Trần bá bất chợt quay mặt đi, mọi người hoặc đỏ mắt, hoặc cúi đầu, bịn rịn trong im lặng dần dần lan rộng.
Ta nhìn sang Tạ Tự, trịnh trọng rót cho hắn một chén trà, lấy trà thay rượu:
“Thế tử gia nhân hậu, những năm qua đã giúp đỡ em trai ta xoay sở, đại ân này ta khắc ghi suốt đời.”
Môi Tạ Tự khẽ mấp máy:
“Đó vốn là việc ta nên làm.”
Ta cười, đứng dậy thi lễ:
“Thư hoà ly ấy, xin Thế tử gia chuyển giao cho quan phủ, đóng ấn son.”
15
Chưa kịp để Tạ Tự đáp lời, ta đã xoay người rời đi.
Băng qua hoa sảnh, đi qua trung đình, bước chân ta thật nhẹ.
Cây lê trăm năm rào rào rụng cánh, như muốn níu giữ, lại tựa như ban phúc tiễn đưa.
Ngoài cửa hông, cỗ xe ngựa ta thuê đang chờ sẵn.
Ta vén váy bước lên bậc thang cuối cùng, bỗng nghe phía sau vang lên một tiếng gọi non nớt:
“Phu nhân!”
Ta quay đầu, hành lang hai bên tiền sảnh chật kín người hầu của Bá phủ, ánh mắt lưu luyến dõi theo ta.
Lão phu nhân và Tạ Tự đứng ở xa nhất, nơi thềm chính điện.
Trước mặt ta, một tiểu đồng bỗng “phịch” một tiếng quỳ xuống, dứt khoát dập ba cái đầu vang dội.
Ta hơi sững sờ, đang định đỡ nó dậy thì nghe nó nói:
“Hai năm trước, mẫu thân con bệnh nặng, không có tiền mua thuốc, là phu nhân bảo Thanh Trúc cô nương lén đưa bạc cho con.”
Ta ngẩn ra, ký ức từ sâu thẳm chợt ùa về.
“Mạng của mẫu tử còn là phu nhân cứu. Trong phủ này quá nửa người đều từng được phu nhân chiếu cố, phu nhân thương xót chúng con, chúng con đều biết.”
Nó sụt sịt:
“Con không biết chữ, chẳng nói được gì hay, chỉ mong về sau ngày tháng của phu nhân luôn thuận ý.”
Ta đỡ nó đứng lên.
Nửa năm trước nó đã được Trần bá nhận làm nghĩa tử, hôm nay có lỗ mãng, lão phu nhân cũng sẽ vì Trần bá mà bỏ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bởi vậy, hôm nay nó mới dám thay mặt người trong phủ dập ba cái đầu tiễn ta.
“Từ nay nhờ Trần bá dạy ngươi học chữ.”
Mắt ta ươn ướt, chớp chớp rồi mới gắng gượng thốt ra:
“Tấm lòng của các ngươi, ta đều hiểu cả. Về sau, nhớ thay ta chăm sóc Thanh Trúc nhiều hơn.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta ngẩng đầu, bắt gặp nơi hành lang bên phải, Thanh Trúc đang đỏ mắt trốn sau cột tròn.
Nàng là một cô nương ngốc nghếch, tiếc là kế thân thuộc về Bá phủ, ta không thể mang nàng theo.
Ánh mắt cuối cùng của ta hướng về chính điện phía xa, quá xa nên ta không trông rõ biểu tình trên gương mặt Tạ Tự.
Nhưng chẳng sao cả, bốn năm ở Bá phủ này, ta nào có khi nào nhìn rõ được mặt hắn?
Lên xe ngựa, bánh xe lăn đều.
Ngồi hồi lâu, ta mới như bừng tỉnh mà ý thức được rằng mình đã thật sự bước ra khỏi Bá phủ.
Ta vén rèm, xe lăn qua phồn hoa nhân thế nơi phố chợ, rồi dần ít người, tiếng chim hót ngày càng rõ, ven con đường làng, hiện ra cánh đồng rộng mênh m.ô.n.g quen thuộc.
Một nén nhang sau, xe ngựa dừng lại, trước mắt hiện ra tiểu viện cuối con đường; sạch sẽ mộc mạc, cánh cổng tre hé mở, gà vịt nhởn nhơ mổ thóc, một mảnh an nhàn tĩnh lặng.
Lại gần hơn, mới thấy bên vệ đường có một bà lão đang đứng, ôm trọn nụ cười.
“Tổ mẫu!”
Ta nhảy xuống xe, chạy vội về phía bà, như khi còn nhỏ, nhào vào vòng tay bà.
Xa xa trong rừng sâu, bóng chim bay qua tán lá, vỗ cánh rồi biến mất nơi biển cây.
Chim mỏi cánh cuối cùng cũng tìm về rừng.
16
Tiểu viện giản dị, bậc đá xanh còn vương dấu rêu loang không quét sạch được, chẳng thể so với ngói ngọc tường son của Bá phủ.
Nhưng lại có một thư phòng rộng sáng, cửa sổ trong suốt, chiếm quá nửa gian chính sảnh.
Một chiếc án gỗ lim đỏ ngang lớn đặt giữa, hai bên dựng giá sách tre đan, trên bàn cắm mấy nhành hoa dại trong lọ gốm, toát ra vài phần nhàn nhã.
“Chiếc bàn này là nhờ bác thợ mộc đầu thôn làm, tay nghề tốt lắm, mất đến nửa năm mới hoàn thành.”
Tổ mẫu chẳng hỏi gì thêm, chỉ đi qua đẩy cửa sổ.
Ngoài kia, cả vườn trồng đầy lê.
Khác hẳn cây lê trăm tuổi to lớn nơi Bá phủ, nơi này mới chỉ ba bốn năm tuổi, nhưng cũng đã nở trắng xóa một vùng như tuyết.
“Năm con vào Bá phủ, ta mới khỏi bệnh, vừa xuống được giường, liền trồng mảnh lê này.”
Tổ mẫu mỉm cười nhìn ta:
“Giờ đây, vườn lê cũng đợi được Lê nương của ta trở về rồi.”
Sống mũi ta cay cay, nước mắt rơi xuống, bước tới ôm lấy bà:
“Tổ mẫu.”
Đêm ấy, ve kêu tứ phía, đom đóm bay rợp, sao trăng sáng rực.
Ta cùng tổ mẫu ăn cơm chiều trước sân; cơm canh đạm bạc, mà lại thấy ngon vô cùng.