Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 87: Ngựa giống pháo hôi (65)



Gần tết Âm Lịch, công việc của Hàn Đông Thanh bận không chịu nổi.

Khi bảo vệ cửa nói với anh ta, có người đến tìm, anh ta vừa mới họp xong.

Mệt mỏi ra khỏi cổng huyện ủy, vừa liếc một cái anh ta đã trông thấy người đứng cách đó không xa.

An Ni mặc một chiếc áo bông hoa nhí mới tinh, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ rực, đứng ở đó như một đóa hồng mai nở rộ…

Trong tay cô ta cầm thứ gì đó, ngón tay lộ ra ngoài đã bị đông lạnh đến mức đỏ bừng rồi.

Hàn Đông Thanh bất giác nở nụ cười, mật mỏi mấy ngày qua như hóa thành hư không, trong mắt trong lòng đều là niềm vui sướng khi trông thấy người mình yêu.

“An Ni, sao em lại tới đây?” Hàn Đông Thanh gần như chạy chậm về phía Giang An Ni.

Đúng lúc ấy Giang An Ni quay đ lại, nở một nụ cười ngượng ngùng mà ấm áp với Hàn Đông Thanh.

Nụ cười kia lóa mắt như vậy, khiến Hàn Đông Thanh cảm thấy như bị thứ gì đó đành trúng tim.

Cả người lâng lâng như đang say rượu, cả người mơ màng như bị đánh trúng đầu.

Giống như đinh sắt bị nam châm hấp dẫn, chân không còn là của mình nữa, đã đi về phía Giang An Ni theo bản năng rồi.

Thấy Hàn Đông Thanh ngơ ngác đi về phía mình, Giang An Ni mừng thầm trong bụng: Văn Chung nói không sai, giữa người yêu cũng nên có một chút thủ đoạn, nhìn xem không phải Đông Thanh đã bị nụ cười vừa rồi của mình hấp dẫn sao?

Vốn còn hơi d.a.o động, lúc này Giang An Ni đã kiên định với ý tưởng trong lòng, tuy rằng cô ta dùng chút thủ đoạn thật, nhưng đều vì tốt cho cô ta và Đông Thanh.

Hàn Đông Thanh đi đến trước mặt Giang An Ni, nắm lấy tay cô ta, đưa lên miệng hà hơi: “Lạnh không? Hôm nay lạnh như vậy, em còn lên huyện thăm anh.”

Giang An Ni hơi mỉm cười, lộ ra hàm răng đều đặn: “Em không lạnh. Văn Chung mang chút đồ ăn ngon từ tỉnh về, em tới đưa cho anh.”

Nghe thấy tên Giang Văn Chung, Hàn Đông Thanh lập tức nhíu mày.

“Em giữ lại ăn là được rồi, đừng để ý đến anh. Anh ở huyện thành này, ăn uống còn ngon hơn em.”

Giang An Ni đưa đồ trong tay lên cho anh ta xem: “Là ô mai đóng hộp. Em vẫn nhớ hồi còn đi học anh rất thích nhai ô mai, vừa nhai vừa ít hà, sau đó lại tiếp tục nhét ô mai vào miệng. Đến tận bây giờ em vẫn chưa quên dáng vẻ của anh khi đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hàn Đông Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang An Ni trong tay mình, nghe cô ta nói đến chuyện quá khứ thì mặt mày hớn hở: “Anh nhớ rõ, lúc ấy em sẽ vùi đầu vào quyển sách cười trộm anh. Anh hỏi em cười cái gì, em nói nhìn anh lại nhớ tới con khỉ ăn đào.”

“Được rồi, cho anh đó. Anh mau vào đi, dù bận rộn cũng đừng quên uống nước, anh xem môi anh nứt nẻ hết rồi kìa. Em về trước đây. Tạm biệt!”

Đưa đồ cho Hàn Đông Thanh xong, Giang An Ni lập tức xoay người lên xem đạp, giơ chân như muốn đạp xe về nhà luôn.

Hàn Đông Thanh vội vàng giữ xe đạp của cô ta lại, nói: “Khó lắm em mới lên huyện thành một chuyến, sao nhanh vậy đã về rồi? Ở lại thêm lát nữa đi mà.”

Trên mặt Giang An Ni lộ ra nụ cười hơi miễn cưỡng: “Mẹ anh không thích em với anh ở bên nhau, nếu để mẹ anh biết em tới tìm anh, bà ấy lại không vui. Lần trước vì chuyện xem mắt của anh, không phải mẹ anh đã nổi giận lôi đình sao? Em không muốn anh bị kẹp giữa em và mẹ anh, hai bên đều khó xử.”

Giang An Ni cắn chặt môi, rặn ra vài chữ: “Đông Thanh, hay là… Hay là chúng ta…”

Cô ta chưa nói hết câu đã bị Hàn Đông Thanh cắt ngang: “An Ni, anh sẽ không chia tay em. Anh đã nói với mẹ anh rồi, ngoài em ra anh sẽ không cưới ai hết, nếu bà ấy muốn thấy cảnh anh sống cô đơn cả đời, vậy thì cứ tiếp tục phản đối đi.”

Giang An Ni không ngờ Hàn Đông Thanh sẽ làm được đến bước này vì mình, nước mắt treo trên mi muốn rơi lại không rơi, vô cùng chọc người trìu mến.

“An Ni, em đừng khóc, thấy em khóc anh cũng khó chịu. Phải đợi thêm lát nữa anh mới tan làm, em qua Cung Tiêu Xã trước, chờ anh một lát nhé.”

Giang An Ni lau sạch nước mắt: “Em vẫn nên về thì hơn. Hôm nay em tới đây một mình, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng chiếc xe đạp này thôi cũng không biết nên để ở đâu rồi, lỡ như bị mất, vậy thì phiền phức to.”

“Vậy….” Hàn Đông Thanh nói: “Hay là em vào trong chờ anh một lát nhé.”

Nơi mà Hàn Đông Thanh nói đến chính là huyện ủy, nơi anh ta làm việc.

Giang An Ni ngượng ngùng: “Như vậy có ổn không? Dù gì em cũng không phải nhân viên làm việc trong này.”

Hàn Đông Thanh đẩy xe đạp giúp cô ta, thuận miệng nói: “Chuyện này thì có gì chứ, em là bạn gái anh đâu phải người ngoài.”

Vân Chi

Một tiếng “Bạn gái” của Hàn Đông Thanh khiến Giang An Ni mở cờ trong bụng. Cô ta cúi đầu, đi theo sau Hàn Đông Thanh, rất giống cô vợ nhỏ đang thẹn thùng.

Trên đường không ngừng gặp đồng nghiệp của Hàn Đông Thanh. Có người tò mò hỏi Hàn Đông Thanh, cô gái theo sau anh ta là ai, Hàn Đông Thanh chỉ cười có lệ.

Hiện tại đã là hơn mười giờ sáng, còn hơn một tiếng nữa Hàn Đông Thanh sẽ tan làm.

Anh ta dẫn Giang An Ni đến một căn phòng nhỏ, nói: “Em tạm thời ở đây chờ anh một lát nhé, lát nữa tan làm anh tới tìm em ngay.”

Giang An Ni hơi rụt rè, gật đầu: “Anh mau đi làm việc đi, không cần để ý đến em.”