Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 75: Ngựa giống pháo hôi (53)



Lưu Đại Ngân cười, đá lại vấn đề cho đối phương: “Cậu nói giá đi, rồi chúng ta thương lượng.”

Trương Thủy Sinh đã nghĩ sẵn giá cả trong lòng từ trước, nghe vậy anh ta cười nói: “Chị gái, tôi trả một trăm đồng cho một chiếc áo da thỏ này của chị, chị thấy thế nào?”

Một trăm đồng, trừ chi phí đi, một chiếc kiếm được năm mươi lăm đồng, hai mươi chiếc chính là một ngàn một trăm đồng, cá kiếm quá rồi!

Nếu chỉ trồng trọt, dù làm mười năm cũng không kiếm được số tiền này.

Lưu Đại Ngân đã mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt vẫn bỉnh thản: “Tiểu Trương, cậu thêm chút nữa đi.”

Trương Thủy Sinh lại thêm năm đồng nữa: “Chị gái, đây là giá cao nhất tôi có thể trả rồi.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Thế này nhé, một trăm mười đồng một chiếc, chúng ta không cần trả giá qua lại nữa.”

Trương Thủy Sinh nói ngay không hề nghĩ ngợi: “Được rồi, một trăm mười đồng một chiếc, hai mươi chiếc chính là hai ngàn hai trăm đồng.”

Anh ta đồng ý một cách sảng khoái như vậy, xem ra, áo da thỏ này không chỉ bán đắt hàng, mà chắc chắn giá cả cũng rất cao.

Lưu Đại Ngân hơi hối hận, có vẻ như bà ấy báo giá cao hơn chút nữa, đối phương vẫn chấp nhận được.

Có điều, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, tuy rằng trong lòng Lưu Đại Ngân hơi hối hận, nhưng không định sửa lời.

Sau này còn rất nhiều cơ hội kiếm tiền, đã nói giá xong rồi lại đổi ý không phải phong phạm của người làm ăn buôn bán.

Trương Thủy Sinh lấy ra một chiếc túi vải từ trong áo bông, đếm tiền đưa cho Lưu Đại Ngân.

Một chồng mười tệ thật dày, Lý Lưu Trụ ở bên cạnh hâm mộ đỏ mắt. Không biết khi nào mình mới có thể tùy tiện lấy ra nhiều tiền như vậy nhỉ?

Trương Thủy Sinh đếm đủ hai ngàn hai trăm đồng, đặt lên bàn: “Chị gái, chị đếm lại đi.”

Chuyện tiền bạc không thể qua loa, Lưu Đại Ngân cẩn thận đếm lại hai lần.

Đủ hai ngàn hai trăm đồng.

Lưu Đại Ngân cười híp cả mắt, căn bản không ngừng được. Lần này chẳng những có thể trả hết nợ bên ngoài, mà tiền phí phẫu thuật lần sau của cháu trai út cũng đủ rồi.

Cuộc sống sau này còn sầu gì nữa!

Nhà bọn họ sẽ không bao giờ phải sốt ruột vì tiền bạc nữa rồi! Chỉ cần tiếp tục bước về phía trước, cả nhà nâng đỡ nhau trải qua cuộc sống tốt lành là đủ…

Mua xong áo da thỏ, tảng đá đè nặng trong lòng mới buông xuống, lúc này Trương Thủy Sinh mới có thời gian hỏi chuyện khác: “Chị gái, chiếc áo Jacket kia thì sao? Có tin tức gì chưa?”

Lưu Đại Ngân lấy túi vải mình khâu vá từ nhà ra, ý bảo con trai cất tiền vào.

“Có tin tức rồi. Một lão thợ da chỗ tôi nói có thể làm được, chỉ là không thể xong trong năm nay, phải chờ đến sang năm.”

Trương Thủy Sinh vừa gật đầu vừa nói: “Vậy không thành vấn đề, khi nào làm xong, khi ấy tôi sẽ tới lấy.”

Lưu Đại Ngân nghi hoặc hỏi: “Jacket? Chiếc áo kia gọi là áo Jacket à?”

Trương Thủy Sinh cười nói: “Áo khoác da kiểu này đều du hành từ Cảng Đảo tới, hiện tại người trẻ tuổi đều gọi như vậy.”

Vân Chi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lưu Đại Ngân chậc lưỡi: “Áo da thôi mà, còn vẽ ra nhiều tên gọi như vậy làm gì.”

Trương Thủy Sinh còn có việc, chỉ trò chuyện thêm vài câu với Lưu Đại Ngân rồi rời đi.

Đợi Trương Thủy Sinh đi khỏi, Lưu Đại Ngân vội vàng bỏ túi tiền vào trong túi áo lót.

Sờ túi tiền căng phồng trong lòng, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng Lưu Đại Ngân cũng buông xuôi một nửa.

Nửa còn lại ư? Nửa còn lại phải đợi đến khi về đến nhà mới buông xuống được.

“Lưu Trụ, hôm nay chúng ta tới chỗ nào ăn một bữa tử tế đi.”

Từ khi xuống xe lửa, Lưu Đại Ngân với con trai đều chưa uống một ngụm nước nào đâu.

Nơi này cách cửa xưởng thêu không xa, đương nhiên là tới cửa xưởng thêu ăn chút gì đó rồi.

Trước cửa xưởng thêu có bán bánh bao, bánh quẩy, bán xôi lạc, còn bán cả hoành thánh.

Mùa đông đương nhiên phải ăn một bát gì đó nóng hổi rồi.

Lưu Đại Ngân đi đến trước quán hoành thánh, hỏi: “Hoành thánh này bao nhiêu tiền một bát?”

Chủ quán là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, trên người đeo tạp dề, tay đeo găng tay, sạp hàng cũng quét dọn sạch sẽ.

“Hoành thánh này dùng mỡ lợn nấu, hai hào một bát.”

“Lấy hai bát trước đã.”

“Chờ chút.”

Hai vợ chồng rất nhanh tay, chỉ một lát sau đã bưng ra hai bát hoành thánh nóng hôi hổi. Chỉ ngửi mùi hương thôi cũng khiến người ta thèm ăn rồi.

Sức ăn của Lý Lưu Trụ lớn, một bát hoành thánh này chắc chắn không đủ no. Anh ta vừa ăn được một nửa, Lưu Đại Ngân đã gọi thêm một bát nữa.

Chủ quán bưng bát lên đặt giữa bàn, Lưu Đại Ngân đẩy nó về phía con trai.

“Mẹ, con ăn một bát này là no rồi, mẹ ăn đi.” Lý Lưu Trụ cười ngây ngô nói.

Lưu Đại Ngân: “Sức ăn của con thế nào đâu phải mẹ không biết, mới một bát sao đủ no?”

Lý Lưu Trụ: “Mẹ, hai ta mỗi người một nửa, bát to như vậy mình con ăn không hết.”

Lưu Đại Ngân uống nốt miếng nước cuối cùng: “Mẹ ăn một bát này là đủ rồi, con ăn đi.”

Lý Lưu Trụ không nói gì, đợi ăn hết bát của mình, anh ta trút ra non nửa bát vào trong bát của mình, nói: “Mẹ, con ăn chỗ này là no rồi.”

Lưu Đại Ngân bất đắc dĩ nói: “Con đó, giống hệt khi còn nhỏ, có thứ gì ngon đều để lại cho cha mẹ quá nửa.”

Bà ấy gắp mấy miếng hoành thánh vào bát mình, nói: “Mẹ ăn thêm mấy cái này nữa là no lắm rồi, chỗ còn lại nếu con không ăn thì bỏ lại đi.”

Lý Lưu Trụ ngẩn người, vội vàng nói: “Mẹ, con ăn.”