Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 146: Ngựa giống pháo hôi (124)



Thầy Trịnh thích vải dệt, cho nên ngoài quà cáp ra Lưu Đại Ngân còn mang theo hai mươi mét vải mà bà ấy mua.

Trương Thủy Sinh cũng mang theo quà cáp, hai người chạm trán ở cửa, nhìn nhau cười.

“Dì Lưu, đợi lát nữa gặp thầy Trịnh, nếu người khác hỏi tới, dì cứ nói dì là thân thích nhà thầy Trịnh nhé.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Gặp thầy Trịnh, Trương Thủy Sinh nói ra mục đích của mình. Thầy Trịnh sờ vải dệt, sau đó mở ra xem kỹ, còn đắp tấm vải lên người mình nhìn trái nhìn phải.

Lưu Đại Ngân rất bất ngờ trước hành động của đối phương. Giảng viên đại học không phải đều trầm ổn khiêm tốn à? Sao tính tình thầy Trịnh này lại giống trẻ con thế nhỉ?

Thầy Trịnh thưởng thức tấm vải một lát, sau đó gấp gọn để lên bàn, nói: “Được, tôi nhận việc này. Hôm nay là thứ ba, thứ bảy hai người tới chỗ tôi lấy hàng mẫu nhé.”

Nhanh vậy sao? Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đều vội vàng cảm ơn thầy Trịnh.

Hiện tại trường đại học đang nghỉ hè, trong vườn trường cũng không có nhiều người qua lại.

Ánh mặt trời chiếu xuống, Lưu Đại Ngân với Trương Thủy Sinh đi sát vào chân tường để tránh nắng, vừa đi vừa nói chuyện.

“Dì Lưu, cúc áo cháu đã tìm được rồi, còn khuy cài gì đó, khả năng phải chờ thêm mấy ngày.”

“Tiểu Trương, đợi thầy Trịnh thiết kế xong hàng mẫu, chúng ta tìm ai may đồ?” Đây không phải lần đầu tiên Lưu Đại Ngân tới trường đại học, nhưng mỗi lần tới, bà ấy đều cảm thấy rất mới mẻ như chưa từng thấy bao giờ, cho nên không nhịn được nhìn trái nhìn phải.

Nơi này chính là trường đại học đó, trước kia ngay cả nghĩ Lưu Đại Ngân cũng không dám nghĩ mình có thể tới nơi này.

“Nhiều vải dệt như vậy, may thành âu phục cũng phải hai ba mươi nghìn bộ, chúng ta phải tìm bao nhiêu người nhỉ?” Lưu Đại Ngân hỏi Trương Thủy Sinh.

“Dì Lưu, cháu đã nghĩ tới vấn đề này rồi. Đợi thầy Trịnh thiết kế xong hàng mẫu, trước tiên chúng ta tìm người ở tỉnh thành may vá. Cháu quen mấy người chuyên làm quần áo ở tỉnh thành này, trước tiên thuê bọn họ cắt hàng, sau đó chúng ta giao cho người ta nhận đồ về nhà may, nhà có máy may mỗi ngày cũng phải may được ba bốn bộ, chúng ta tìm nhiều người chút, là mỗi ngày cũng may được trên trăm bộ rồi. Trên tỉnh thành này không không ít nhà có máy may đâu.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân lại hỏi: “May âu phục xong có phải là u ỉ không? Chúng ta còn phải tìm một nhà chuyên là ủi quần áo nữa nhỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trương Thủy Sinh vỗ trán: “Suýt nữa thì cháu quên mất chuyện này. Đúng là nên tìm một nhà chuyên là ủi quần áo, chuyện này cứ giao cho cháu. Dì Lưu, cháu nghĩ thế này, chúng ta thuê một căn nhà, mời tất cả thợ cắt đến làm việc cùng nhau, cắt xong chúng ta cho nhận đồ về nhà làm, người tới nhận phải có người quen giới thiệu, chúng ta không nhận người lạ. Sau khi bọn họ may xong, chúng ta phải thuê người chuyên môn kiểm tra lại một lượt, kiểm tra không thành vấn đề chúng ta mới thanh toán tiền công.”

“Thuê nhà phải thuê nhà nào đáng tin, còn phải thuê mấy người bảo vệ nữa, dù sao vải vóc đồ dùng của chúng ta cũng rất đáng giá. Tiểu Trương, chuyện tìm người giao cho cậu nhé, ở tình thành này cậu quen biết nhiều hơn tôi.”

Ra khỏi cổng trường đại học Công Nghiệp, xe buýt dừng ở bến xe cách đó không xa, nhưng cả Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đều không nhắc tới chuyện lên xe buýt, mà chậm rãi đi bộ dưới cái nắng mùa hè.

“Được, việc này cứ giao cho cháu.”

“Tôi cũng quen mấy người phụ nữ không có việc làm ở tỉnh thành này, bọn họ có cha mẹ già, có con nhỏ phải chăm sóc, trong nhà đều có máy may, để tôi đi hỏi bọn họ một câu xem bọn họ có muốn nhận hàng về nhà làm không.” Lưu Đại Ngân nói.

Trước kia khi thuê nhà, trong khu tập thể bà ấy ở có hai người phụ nữ ngày thường hay đi tìm việc lặt vặt kiếm đồng ra đồng vào trợ cấp gia dụng.

“Tiểu Trương, cậu thấy may một bộ âu phục chúng ta nên trả bao nhiêu tiền thì hợp lý?”

Vấn đề này Trương Thủy Sinh cũng cảm thấy khó khắn, trả ít quá người ta không muốn làm, trả nhiều quá mình lại thua thiệt…

“Dì Lưu, theo giá cả thị trường, đến tiệm may may một bộ quần áo là tám hào một bộ, chúng ta cho nhận hàng về nhà làm, không cần cắt chỉ cần may, hay là trả bốn hào một bộ nhé, dì thấy thế nào?”

Lưu Đại Ngân tính nhẩm trong đầu, một ngày dù làm chậm thì một chiếc máy may có thể may được bốn năm bộ quần áo, cộng thêm công thùa khuy đính cúc gì đó, cứ cho là bốn bộ đi. Bốn hào một bộ, bốn bộ chính là một đồng sáu, một tháng cũng được hơn bốn mươi đồng rồi, cái giá này không thấp.

Lưu Đại Ngân gật đầu tán thanh: “Được, cứ theo ý cậu đi. Nhưng mà đây là lần đầu tiên chúng ta cho người nhận hàng về nhà làm, phải thu tiền thế chấp, mỗi lần cũng không đợc nhận quá nhiều.”

Vân Chi

“Vâng, chuyện này cứ làm theo ý của dì đi.”

Hai người lại thương lượng một lát về tiền lương của thợ cắt, bảo vệ…, sau đó mới tách ra ai về nhà nấy.

Trương Thủy Sinh phải tiếp tục đi tìm khuy cài, Lưu Đại Ngân thì muốn đến xóm trọ trước đây mướn người.

Con gái chủ nhà từng phát tờ rơi cho Lưu Đại Ngân, tính tình rộng rãi, hoạt bát, Lưu Đại Ngân rất thích cô gái đó, nên muốn thuê cô gá đó kiểm tra thành phẩm giúp mình, trả cho cô ấy ba mươi đồng một tháng.

Ngoài ra Lưu Đại Ngân còn thuê cả mấy người bạn tốt của cô ấy nữa. Quần áo cắt xong phải có người sắp xếp lại, người tới nhận hàng trả hàng phải có người ghi chép, còn là ủi, gấp đồ… Nói chung cần thuê không ít người.

Vừa rồi bà ấy đã nói với Trương Thủy Sinh, sẽ thuê mấy người công nhân, chưa nói rõ tiền công, chỉ áng khoảng từ hai mươi đến ba mươi đồng, một ngày làm tám tiếng, nếu tăng ca lại tính thêm tiền làm thêm giờ. Khi nào bắt đầu làm việc, mới quyết định tiền lương cụ thể.