Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 118: Ngựa giống pháo hôi (96)



Ngày hôm sau, vợ chồng Lý Thường Hữu giữ thế nào Lưu Đại Ngân cũng không chịu ở lại, thấy vậy, Lý Thường Hữu không giữ bà ấy lại nữa, mà hỏi: “Vợ Tam Thuận, hiện tại các cháu không vào nhà được, cứ ở mãi nhà người khác cũng không tiện, căn nhà cũ bên kia của chú vẫn ở tạm được chỉ cần dọn dẹp một chút thôi, hay là cháu qua bên đó ở đi.”

Căn nhà cũ mà Lý Thường Hữu nói là nhà cha mẹ ông ấy, tuy rằng nhà ở hơi cũ nát, nhưng vẫn ở tạm được.

Lưu Đại Ngân ngượng ngùng nói: “Chú Thường Hữu, như vậy không tốt lắm nhỉ...”

Lý Thường Hữu nói: “Có gì không tốt, căn nhà kia để đấy cũng để không. Cháu vào ở tạm đi, đợi khi nào nhà cháu được xé giấy niêm phong, khi đó lại dọn về.

Hiện tại, Lưu Đại Ngân không thể vào nhà mình, còn bị chụp cái mũ “Nhà tư bản”, chắc chắn bạn bè thân thích đều không muốn dính líu đến bà ấy, nếu ở tạm một hai ngày còn được, ở lâu ngày có ai là không thấy phiền?

“Vậy thì cám ơn chú nhiều lắm. Chú Thường Hữu, hiện tại nhà cháu như vậy, những người khác đều hận không thể cách nhà cháu thật xa, chú lại giúp cháu như vậy, cháu không biết phải nói sao nữa. Ân tình của chú thím hôm nay, cháu sẽ nhớ kỹ cả đời.”

Lý Thường Hữu xua tay: “Việc này thì gọi gì là ân tình, đều là hàng xóm láng giềng với nhau, giúp được gì chú giúp ngay.”

Vân Chi

Căn nhà cũ của Lý Thường Hữu hơi rách nát, nhưng dọn dẹp một chút vẫn ở được. Ba cô con gái có hai cô tới, Lý Ngẫu Hoa đang mang thai, Khương Ngọc Lai sợ cô ấy nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của nhà mẹ đẻ lại đau lòng, nên không cho cô ấy tới.

Lý Liên Hoa nhìn căn nhà trước mắt, trong lòng khó chịu: “Mẹ, mẹ ở chỗ này làm gì, thà đến nhà con còn hơn. Hôm nay lạnh như vậy, sao Khai Nguyên Khai Lâm chịu nổi.”

Lưu Đại Ngân chỉ huy con trai con rể quét tước, dọn dẹp: “Sắp đến tết rồi, mẹ không đi đâu hết. Được rồi, con đừng đứng trơ trơ ở đây nữa, mau thu dọn giúp mẹ đi.”

Căn nhà này chỉ cần dọn dẹp một chút là ở được, nhưng trong nhà trống rỗng, không có món đồ dùng sinh hoạt nào.

Ba cô con gái lại đưa chăn đệm, nồi niêu bát đĩa, rau xanh lương thực đến, cuối cùng căn nhà này mới có chút dáng vẻ gia đình.

Bận rộn trong ngoài cả ngày, cuối cùng mới được nghỉ ngơi một lát. Lý Lưu Trụ hỏi: “Mẹ, tiếp theo chúng ta làm gì?”

Lưu Đại Ngân ngồi trên giường đất đã đốt than sưởi, hai đứa cháu trai ngồi xổm hai bên, nhẹ nhàng đ.ấ.m chân cho bà ấy.

“Tối qua mẹ bảo con đi lấy sổ tiết kiệm, con lấy ra chưa?”

Lý Lưu Trụ móc túi lấy ra mấy quyển sổ tiết kiệm đưa cho bà ấy. Lưu Đại Ngân giấu sổ tiết kiệm rất kỹ, nên mới không bị tìm thấy. Nửa đêm hôm qua, Lưu Đại Ngân bảo con trai trèo tường vào nhà, lấy sổ tiết kiệm ra.

Hai đứa cháu trai đ.ấ.m chân cho Lưu Đại Ngân một lát, rồi quay sang chơi với nhau. Giường đất trong phòng được đốt đủ ấm, cũng không tính là quá lạnh.

Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ muốn lên huyện, đành phải nhờ chú Thường Hữu chăm sóc hai đứa nhỏ.

Vừa ra khỏi ngõ, Lưu Đại Ngân gặp phải một người cùng thôn đang gánh nước mang về nhà.

Ngày thường Lý Lưu Trụ khá thân với anh ta, nên Lý Lưu Trụ chủ động chào hỏi: “Anh Mộc Đầu, đi gánh nước à?”

Nhưng hình như anh Mộc Đầu kia không nhìn thấy Lý Lưu Trụ và Lưu Đại Ngân, vẫn cắm đầu đi về phía trước.

“Mẹ, anh Mộc Đầu làm sao vậy?” Lý Lưu Trụ không hiểu ra sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lưu Đại Ngân thì hiểu rất rõ: “Hiện tại nhà chúng ta là nhà tư bản, con là con trai nhà tư bản, cậu ta làm vậy là không muốn dây dưa gì với con nữa.”

“Lưu Trụ, con phải nhớ kỹ, hiện tại chúng ta đang bị chụp mũ nhà tư bản, người khác không muốn để ý đến chúng ta, về tình cảm vẫn tha thứ được. Còn người giúp đỡ chúng ta giống như vợ chồng chú Thường Hữu, con phải ghi tạc tình nghĩa này trong lòng. Sau này nếu nhà chú Thường Hữu có việc gì cần chúng ta giúp đỡ, chúng ta tuyệt đối không thể chối từ.”

Xe đạp trong nhà cũng bị coi là tang vật, bị niêm phong rồi, nên Lưu Đại Ngân và con trai đành phải đi bộ tới huyện thành.

Từ nhà đến huyện thành không hề gần, ăn sáng xong Lưu Đại Ngân lập tức xuất phát từ nhà, nhưng đến huyện thành cũng đã giữa trưa rồi.

“Lưu Trụ, con đến ngân hàng rút năm trăm đồng trước, mẹ đi mua chút đồ.”

Trong túi Lưu Đại Ngân vẫn còn ba đồng chưa động đến, ba đồng đủ mua đồ rồi.

Hiện tại huyện thành cũng bắt đầu có người bày quán, giá cả rẻ hơn Cung Tiêu Xã một chút, còn không cần phiếu.

Lưu Đại Ngân mua một chiếc khăn lông, hai củ cải trắng, còn mua thêm mấy cái bát.

Mua đồ xong, Lưu Đại Ngân định tới cửa hàng quần áo của con gái xem thử. Vừa nhìn thấy Lưu Đại Ngân, Lý Liên Hoa đã vội vàng đứng dậy: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây thế? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Lưu Đại Ngân bỏ đồ trong tay xuống, nhận lấy cốc nước con gái rót cho mình, uống ừng ực vài ngụm: “Mẹ tới huyện thành xử lý chút việc, dạo này con buôn bán thế nào?”

Lý Liên Hoa ngồi xuống nói: “Buôn bán cũng được ạ. Mẹ, mẹ nói chuyện của cha… Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lưu Đại Ngân thở dài, tâm trạng chùng xuống: “Chuyện của cha con, chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Lúc ở trên tỉnh thành, mẹ đã hỏi thăm rồi. Hiện tại người ta không cho cha con gặp người nhà, khi quay về mẹ đã nhờ người mua vài thứ mang cho cha con rồi, đợi thêm hai ngày nữa, mẹ lại lên tỉnh thành một chuyến, xem có thể gặp cha con chưa.”

Lý Liên Hoa lấy ra túi vải bố đựng tiền từ sau quầy hàng, đưa cho Lưu Đại Ngân: “Mẹ, đây là tiền bán gà nướng mấy tháng nay, hôm qua con quên chưa đưa cho mẹ.”

Lưu Đại Ngân: “Mẹ có tiền rồi, tiền này cứ đặt ở chỗ của con đi, con cần gì cứ lấy ra dùng.”

“Mẹ, con không dùng đến. Hiện tại nhà chúng ta đủ tiền dùng không? Con đưa thêm cho mẹ một chút nhé?”

“Con đừng quan tâm đến chuyện tiền nong, mẹ đủ tiền dùng rồi, chỉ lo lắng cho cha con thôi.” Lưu Đại Ngân nói.

Lý Liên Hoa an ủi bà ấy: “Mẹ, hiện tại không phải đã cho phép làm ăn buôn bán sao, nói không chừng cũng cho phép thuê người rồi, mẹ đừng sốt ruột. Hiện tại, mẹ là người chèo chống cái nhà này, nếu mẹ bị ốm ngã xuống, khả năng nhà chúng ta sẽ tan đàn xẻ nghé thật đấy.”

Lưu Đại Ngân đã hẹn với Lý Lưu Trụ, sẽ gặp nhau ở cửa hàng quần áo của Lý Liên Hoa, bà ấy vừa nói chuyện với con gái được một lát, thì Lý Lưu Trụ thở hồng hộc chạy vào.

Lưu Đại Ngân kinh ngạc hỏi: “Lưu Trụ, con chạy vội thế làm gì? Rút tiền ra chưa? Sao quay về nhanh thế?”

Lý Lưu Trụ há miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại: “Mẹ, con chưa rút được tiền.”

“Không phải mẹ bảo con đi rút tiền sao? Chúng ta phải bồi thường tiền máy may cho người ta đó. Còn tiền lương của nhà họ Quách với nhà họ Chu nữa, chúng ta cũng phải thanh toán cho người ta, sắp đến tết rồi, phải cho người ta có một cái tết no ấm chứ.”

Đầu Lý Lưu Trụ đổ đầy mồ hôi, hấp tấp nói: “Mẹ, hình như có người theo dõi con.”