Khi chờ tàu hỏa ở nhà ga, Lưu Đại Ngân hỏi Lý Liên Hoa: “Liên Hoa, con nói quần này cũng… Rốt cuộc là cũng làm sao?”
Mặt Lý Liên Hoa hơi đỏ lên, tay ôm bảo tải đựng quần, ghé sát vào tai Lưu Đại Ngân, nói: “Mẹ, quần này rất bó, sau khi mặc vào lộ rõ eo, rõ mông, còn tôn dáng, to hay nhỏ đều thấy rõ ràng, con thấy quá… Quá lộ liễu.”
Vừa nghe vậy, Lưu Đại Ngân hiểu ngay: “Ý con là cái quần này rất ôm dáng?”
Lý Liên Hoa gật đầu.
Lưu Đại Ngân: “Vậy có gì đâu mà xấu hổ, con xem ở tỉnh thành quần này bán đắt hàng như vậy, chắc chắn có đạo lý của nó. Mười mấy cái quần này không tính là nhiều, con mang về bán trước đi, nếu không bán được ở huyện thành nhỏ chỗ chúng ta, thì mẹ theo con lên tỉnh thành bán. Lúc chúng ta vừa đi, có người muốn mua thêm mấy cái anh Trần kia còn không bán đâu, như vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ ở tỉnh thành quần này rất đắt hàng, chúng ta bày quán ở tỉnh thành, chắc chắn có thể bán được.”
Nghe mẹ mình nói vậy, Lý Liên Hoa lập tức hưng phấn: “Mẹ, sao con không nghĩ tới điều này nhỉ. Hay là chúng ta bày quán bán ở tỉnh thành, bán hết quần rồi về?”
“Con bé này, lúc nào cũng bộp chộp.” Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Chúng ta đã nói hôm nay sẽ về rồi, nếu chúng ta bày quán bán quần áo, chắc chắn hôm nay sẽ không về được, người nhà sẽ lo lắng đấy. Hai mẹ con chúng ta đều là phụ nữ, đã nói sẽ về lại không về, cha con với Vương Thành sẽ sốt ruột.”
Lý Liên Hoa không nghĩ tới điểm này: “Mẹ, vậy lần sau lên tỉnh thành, chúng ta nói trước với người trong nhà, nếu gặp được hàng tốt, chúng ta sẽ bày quán bán ở tỉnh thành nhé, như vậy có về muộn hai ngày, mọi người cũng không lo lắng.”
Lưu Đại Ngân nói một câu mơ hồ: “Để nói sau.”
Khi hai mẹ con về tới huyện thành, trời đã tối rồi. Vương Thành vẫn ở trên huyện chờ mẹ con bọn họ về.
Trông thấy Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa đã về nhà an toàn, Vương Thành mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Liên Hoa, mẹ, hai người về rồi à? Trên đường không xảy ra chuyện gì chứ?”
Túi đựng quần áo đã được Vương Thành cầm giúp, Lý Liên Hoa ngồi trên ghế đ.ấ.m bả vai, uống nước Vương Thành đưa qua: “Có chuyện gì được chứ, nhưng mà anh đó, nhìn dáng vẻ giống như có chuyện muốn nói với em thì phải.”
Vương Thành rối rắm một lúc lâu, mới nói: “Mẹ, Liên Hoa, con nhìn thấy Giang An Ni.”
Lý Liên Hoa nhìn Lưu Đại Ngân, không nói gì.
Lưu Đại Ngân uống nước xong, đặt chén lên quầy thu ngân, sắc mặt lạnh nhạt: “Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, có gì đâu. Hiện tại cô ta gả tới huyện thành rồi, hai đứa con cũng mở cửa hàng ở huyện thành, huyện thành thì nhỏ như vậy, nói không chừng sau này sẽ thường xuyn chạm mặt đó. Nếu cô ta lại đến, hai đứa cứ coi cô ta như khách hàng bình thường là được, đừng chuyện bé xé ra to.”
“Mẹ nói đúng, cô ta với Lưu Trụ đã ly hôn rồi, vậy thì không còn quan hệ gì với chúng ta nữa, sau này tiếp đãi cô ta như khách hàng bình thường là được.” Lý Liên Hoa phụ họa.
Vương Thành lại ngập ngừng: “Cô ta tới cửa hàng chúng ta, nhìn quanh một vòng, trông thấy chỉ có mình anh, không nói gì cả đã đi rồi. Nhìn dáng vẻ, anh thấy sợ là có chuyện muốn nói.”
Lý Liên Hoa: “Cô ta thì có chuyện gì cần nói với chúng ta. Chúng ta mở cửa hàng bán đồ, cô ta muốn mua thì chúng ta bán, nếu không muốn mua thì tới cửa hàng chúng ta làm gì, muốn ăn mắng sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
…
Quần áo đã thiết kế xong, tiếp đó là bắt tay vào làm.
Hôm đó về quá muộn, bưu cục đã tan làm, nên sáng hôm sau, Lưu Đại Ngân dậy sớm đến bưu điện trên thị trấn gửi điện báo cho Chu Phúc Quý, bảo ông ấy mau qua bên này.
Ra khỏi bưu điện, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không dừng lại nghỉ ngơi chút nào, lại vội vàng đến nhà ông Quách.
Hôm nay hai người không mượn được xe đạp, quãng đường hơn mười dặm chỉ có thể đi bộ.
Lý Tam Thuận lau mồ hôi trên mặt, nói: “Đại Ngân, đợi áo da lần này kiếm được tiền rồi, chúng ta mua một chiếc xe đạp nhé.”
Lưu Đại Ngân cũng nóng không chịu nổi, áo bông cũng cởi bớt hai nút thắt ra rồi: “Tôi cũng muốn mua lắm chứ, nhưng chúng ta có tiền không có phiếu, biết mua thế nào?”
Lý Tam Thuận không nói gì.
Rất lâu sau, ông ấy mới mở miệng: “Hay là chúng ta mua một chiếc xe đạp cũ, như vậy không cần phiếu.”
Lưu Đại Ngân dùng tay quạt gió trước mặt: “Ông nói cũng đúng, chúng ta hỏi thăm một chút, xem nhà ai có xe đạp cũ muốn bán thì chúng ta mua một chiếc. Đi được là được.”
Vân Chi
…
Hôm nay Giang An Ni lại tới cửa hàng của Lý Liên Hoa.
Cô ta đến buổi trưa, trong cửa hàng không có một người khách nào, Lý Liên Hoa đang ăn cơm.
Vì vấn đề cơm nước hàng ngày, Lý Liên Hoa đã thương lượng với chủ nhà, mỗi tháng đưa bọn họ bốn đồng, cơm trưa sẽ ăn với gia đình bọn họ.
Thấy Giang An Ni đến, Lý Liên Hoa không thèm buông đũa, chỉ cất giọng lười biếng, nói: “Muốn mua gì tự mình chọn.”
Giang An Ni cắn môi, như đang cố kìm nén điều gì đó.
Lý Liên Hoa không để ý đến cô ta, chỉ mải ăn cơm. Khi cô ăn no rồi, Giang An Ni vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Giọng Lý Liên Hoa hơi mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có mua quần áo không? Mua thì chọn nhanh đi, không mua thì cửa ở bên kia, đi thong thả không tiễn.”
Giang An Ni ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Liên Hoa: “Tôi với em trai chị đã ly hôn rồi, sao nhà họ Lý các chị vẫn không buông tha cho tôi thế?”