Nhìn vẻ ngoài non trẻ kia, ai mà ngờ linh lực lại thâm sâu đến mức không thể dò xét? Chẳng lẽ cô ta cũng là một "lão quái vật" giả dạng trẻ trung? Hay cũng tu luyện tà thuật?
Linh lực trong người hắn dần cạn kiệt. Còn cách sào huyệt không xa, hắn liều mạng quay đầu lại, mồ hôi đầm đìa, gằn giọng hỏi:
"Mày rốt cuộc là ai?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Thích Tuyền dừng chân lại.
Giữa núi rừng u tĩnh, cô mặc một bộ sườn xám tinh xảo, như thể đang dự tiệc trong một khách sạn xa hoa, chứ không phải đuổi g.i.ế.c người trong rừng sâu.
"Ông đặt bẫy nhằm vào nhà họ Thích, thật ra là nhằm vào tôi, mà lại không biết tôi là ai à?"
Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, đi kèm theo nụ cười tao nhã, từng động tác đều toát ra sự thản nhiên lạ thường.
Nếu tình hình bình thường, người đàn ông kia còn có thể ngắm nhìn thêm một chút vẻ đẹp này. Nhưng giờ đây, trước ranh giới sinh tử, hắn chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức.
"Thích Tuyền?!"
Hắn thốt lên, như không thể tin vào tai mình.
"Không thể nào! Sao có thể có thiên tài như vậy chứ!"
Thích Tuyền cong môi cười:
"Ông ở Phật môn, vậy mà còn dùng bùa chú Đạo môn, vậy có gì không thể?"
Người đàn ông cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo:
"Tao hoàn tục lâu rồi!"
"À," Thích Tuyền kéo dài giọng, cười như không cười, "hóa ra là yêu tăng phản bội Phật môn."
Không muốn phí lời nữa, cô nhúc nhích đầu ngón tay. Một cành khô trên mặt đất khẽ bay lên, được cô nắm trong lòng bàn tay như một thanh kiếm.
Dùng cành khô làm kiếm, Thích Tuyền đ.â.m thẳng về phía tim yêu tăng!
Trong khoảnh khắc ấy, giữa hai mày của người đàn ông lóe lên vẻ tàn nhẫn. Hắn lập tức móc ra một chuỗi Phật châu từ trong ngực, dùng nó cản lại ánh kiếm sắc bén.
Chuỗi Phật châu vỡ vụn trong nháy mắt.
Lợi dụng khoảnh khắc đó, hắn xoay người bỏ chạy, biến mất vào bóng tối, không để lại chút tăm hơi nào.
Hệ thống kinh ngạc hỏi:
"[Hắn biến đâu mất rồi?]"
Thích Tuyền lạnh nhạt đáp:
"[Ở đây có trận pháp. Xem ra... đúng là sào huyệt của hắn rồi.]"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
[Trận pháp gì vậy? Có dễ phá không?]
Thích Tuyền đáp: [Cũng dễ thôi.]
Trận pháp được bố trí khá tinh vi, nhưng cô có cảm giác đây không phải tác phẩm của tên yêu tăng kia. Một kẻ từng xuất thân từ Phật môn như hắn, làm sao có thể lĩnh hội được thuật pháp của Đạo môn một cách cẩn thận và thuần thục thế này?
Trong rừng già, màn đêm buông xuống nặng nề, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình.
Thích Tuyền khẽ đạp lên lớp lá khô, nhẹ nhàng cúi xuống nhặt vài viên đá nhỏ rồi ném tản ra bốn phía.
Ngay khi đặt chân tới đây, cô đã nhận ra linh lực trên ngọn núi này nồng đậm một cách khác thường, giống như có thiên tài địa bảo hiện thế vậy. Nếu không phải như thế, làm gì có chuyện linh khí lại tụ tập dồi dào tới mức này.
Tuy nhiên, còn một khả năng khác... Một khả năng nhỏ bé đến mức ngay cả cô cũng không dám chắc.
Sau khi những viên đá được ném đi, dựa vào phản hồi nhận được, Thích Tuyền lập tức nắm rõ cách phá giải trận pháp.
Thiên tài chính là như vậy. Một khi đã bước vào lĩnh vực họ tinh thông, tốc độ và sự nhạy bén của họ sẽ vượt xa những người khác.
Tên yêu tăng quá tự tin vào trận pháp của mình, nghĩ rằng có thể cầm chân cô đủ lâu để đợi cứu viện. Nhưng đáng tiếc, hắn đã đánh giá thấp Thích Tuyền.
Trong lúc ấy, bên trong một hang động bí mật gần đó, yêu tăng đang gấp gáp ẩn mình.
Ngoài cửa hang, trận pháp phòng ngự được giăng kín, còn sâu bên trong lại là một Tụ Linh Trận cực lớn.
Tại vị trí mắt trận, một thanh niên bị khóa tứ chi, mái tóc dài rối bù, đang bất động ngồi đó.
Yêu tăng thô bạo tóm lấy tóc cậu ta, kéo giật đầu lên.
"Hút linh khí cho tao! Mau lên!"
Mái tóc dài xõa ra, để lộ gương mặt thanh tú, trắng trẻo của chàng trai. Đôi mắt cậu trong suốt như một hồ nước mùa thu, tinh khiết đến mức khiến người đối diện không khỏi thấy chột dạ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, yêu tăng đã dâng lên cảm giác đố kị mãnh liệt.
Có những kẻ, vừa sinh ra đã là con cưng của trời đất. Không cần cố gắng, không cần tranh đấu, cũng được số mệnh ưu ái.
Tại sao?
Tại sao hắn phải gồng mình vật lộn mới có chút thành tựu, còn người này thì có được tất cả mà không cần đánh đổi gì?
Yêu tăng nắm chặt tóc thanh niên, mong nhìn thấy chút đau đớn trong mắt cậu. Nhưng đáng tiếc, xưa như thế, nay cũng vậy — trên khuôn mặt đó không có lấy một gợn sóng.
Giống như một con rối đã mất đi linh hồn, cậu hoàn toàn không cảm nhận được nỗi đau.
Hắn đành buông tóc cậu ra, cố dằn nén lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng.