Nhật Ký Hào Môn

Chương 72



Tô Dung liếc mắt nhìn Thích Ánh Tuyết, sau đó bay về phía nhà chính, nhẹ giọng hỏi:

"Đại sư, ngoài cổng có khách tới, là Thích Ánh Tuyết. Ngài có muốn gặp không?"

Thích Tuyền đang ngồi trong phòng, vừa tu luyện vừa nhàm chán may thêm vài bộ quần áo.

Nghe vậy, cô ngẩng đầu, thản nhiên nói:

"Cho cô ta vào đi."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Vâng."

Trong khi đó, Thích Ánh Tuyết đứng ngoài cổng, lòng rối như tơ vò.

Ba tháng trước, khi biết được thân phận thật sự của mình, cô ta từng thấp thỏm lo sợ. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến Thích Tuyền – một cô gái gầy gò, nhút nhát, chẳng có gì đáng sợ – Thích Ánh Tuyết mới yên tâm trở lại.

Cô ta vẫn tin chắc rằng mình là công chúa duy nhất của nhà họ Thích.

Suốt ba tháng qua, những gì Thích Tuyền thể hiện lại càng củng cố niềm tin ấy.

Nhưng... chỉ mới vài ngày rời khỏi đoàn phim, mọi thứ như đảo lộn.

Căn biệt thự trước mắt đẹp xa hoa tới mức dù cô ta có đóng thêm mấy năm phim cũng chưa chắc mua nổi.

Thích Tuyền lại có thể dễ dàng sở hữu... cứ như ăn cháo.

Càng khiến Thích Ánh Tuyết tức tối hơn, là chuyện Tống Lâm. Vì sao anh ấy lại chủ động đi tìm Thích Tuyền? Hai người họ đã nói những gì?

Thích Ánh Tuyết cố đè nén cảm giác hoảng loạn đang dâng lên, cắn răng tiếp tục nhấn chuông.

Đúng lúc đó, cánh cổng biệt thự "cạch" một tiếng, mở ra.

Một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô ta.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, quần tây đen chỉn chu, vóc dáng cao gầy, khí chất nho nhã mà lạnh lùng. Đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn thản nhiên nhưng đầy áp lực.

Ánh mắt đó khiến Thích Ánh Tuyết theo bản năng siết chặt túi xách trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong suy nghĩ của Thích Ánh Tuyết, Tống Lâm đã rất đẹp trai rồi, xuất sắc hơn phần lớn những sao nam trong giới giải trí. Thế nhưng, khi so với người đàn ông trước mặt, Tống Lâm vẫn còn kém một bậc.

Người đàn ông ấy mỉm cười nhạt, gương mặt tuấn tú như điêu khắc, dáng vẻ tao nhã:

"Tôi là quản gia ở đây, họ Tô. Xin hỏi cô là ai?"

Nét mặt Thích Ánh Tuyết hơi cứng lại.

Họ Tô? Quản gia?

Nơi này vốn thuộc danh nghĩa nhà họ Tô, chẳng lẽ nhà họ Tô còn "tặng kèm" luôn quản gia cho biệt thự?

Cô ta mỉm cười lấy lòng, nhanh chóng đáp:

"Tô tiên sinh, tôi là chị gái của Thích Tuyền. Tôi muốn gặp em ấy."

Khi Thích Tuyền mới trở về nhà họ Thích, do ba mẹ ruột đã qua đời từ lâu, nên giữa hai nhà cũng không xảy ra tranh chấp lớn. Nhà họ Thích thuận tiện nhận luôn Thích Ánh Tuyết làm con nuôi, để hai cô gái có thể danh chính ngôn thuận gọi nhau là chị em.

Thích Ánh Tuyết vốn xinh đẹp, phóng khoáng, đứng cạnh Thích Tuyền khi đó gầy yếu nhút nhát càng có vẻ nổi bật hơn, vì vậy cũng thuận lợi đảm nhận vai trò "chị nuôi".

Tô Dung không nhiều lời, lịch sự mời cô ta vào nhà.

Vừa bước qua cánh cửa, Thích Ánh Tuyết lập tức cảm nhận được sự xa hoa mà tinh tế của nơi này. Từ bức tường, sàn nhà cho đến nội thất, từng chi tiết đều toát lên khí chất đỉnh cao, không phải chỉ cần có tiền là mua được. Cô ta bắt đầu có chút không cam lòng.

Theo chân Tô Dung, Thích Ánh Tuyết đi qua giếng trời với hồ sen nuôi cá, bước dọc hành lang đầy dây leo xanh mướt, cuối cùng tới một đình hóng mát ở phía sau biệt thự.

Trong đình, một cô gái đang thảnh thơi nằm trên ghế mây, thong thả cho cá ăn, vẻ mặt bình yên, nhàn nhã.

Thích Ánh Tuyết bước vào, cố nén cảm giác lạ lùng trong lòng, nở nụ cười tươi:

"Tiểu Tuyền, hôm qua chị về nhà mới biết em đã chuyển ra ngoài sống. Sao lại đột ngột như vậy? Ở nhà không quen à? Hay là vẫn còn giận ba mẹ? Hay... bị Tiểu Uyên chọc tức?"

Thích Tuyền không lập tức đáp lại. Trong đầu, hệ thống đã không nhịn được phun chửi:

[Sao cô ta nói chuyện khó nghe vậy?]

Thích Tuyền chẳng buồn ngẩng đầu, giọng lười biếng vang lên:

"Lúc quay phim, cô tự ý thêm đất diễn như thế, đạo diễn cũng gật đầu cho qua à?"


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com