Trong phòng ngủ tầng hai nhà họ Thích, hệ thống vẫn đang cập nhật dữ liệu liên tục.
Khi thấy có người thưởng tận một trăm nghìn tệ, nó suýt nữa thì nhảy cẫng lên—nếu nó có cơ thể thật thì chắc đã nhảy lên trần nhà rồi.
【Một trăm nghìn! Sau khi chia với trang web, mình sẽ nhận được năm mươi nghìn tệ! Và vì leo lên đầu bảng thưởng nên lưu lượng truy cập chắc chắn sẽ tăng mạnh!】
Thích Tuyền khẽ nhíu mày. Dù số tiền này so với thu nhập ở kiếp trước chỉ như rau dưa chợ chiều, nhưng hiện tại cô không còn danh tiếng gì, vì vậy lòng cô cũng không khỏi dấy lên chút nghi hoặc. Tuy nhiên, nếu Tô Lâm Hải sẵn sàng bỏ ra từng ấy tiền chỉ để đẩy chương mới, thì đủ thấy ông ta thật sự nghiêm túc muốn tìm hiểu về cái c.h.ế.t của đứa trẻ kia.
【Số lượt lưu trữ tăng rồi!】
【Tức quá đi mất, lại có bình luận chê nữa rồi!】
Thích Tuyền chỉ nhếch môi cười, rõ ràng hệ thống đã quên mất sự sợ hãi ban nãy.
Cô nhẹ nhàng nhắc:
【Sau này còn có nhiều "tiền quẻ" hơn nữa đấy.】
Hệ thống bối rối hỏi lại:
【"Tiền quẻ" là... cái tôi đang nghĩ đó hả?】
【Ừ.】
【…】
Một lúc lâu sau, hệ thống mới run rẩy cất tiếng:
【Vậy, vậy… đứa trẻ đi cạnh chân Tô Lâm Hải... không lẽ là...】
【Đúng.】
Hệ thống hét toáng lên rồi im bặt, dường như đã bị dọa đến mất tiếng.
Thích Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu. Một cái hệ thống mà lại sợ ma quỷ đến mức ấy, thật đúng là quá mong manh.
Cô mặc kệ nó, chuẩn bị tiếp tục tu luyện thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên đều đều.
Cô bước ra mở cửa, đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị của Thích Trường Vinh.
“Có việc gì thế ạ?”
Thích Trường Vinh trầm giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chủ tịch Tô đến rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Thích Tuyền chớp mắt, điềm nhiên trả lời:
“Chú ấy nói rất thích tiểu thuyết của con, hy vọng con sớm ra chương mới.”
“...”
“Con chuẩn bị viết tiếp đây, nếu không có chuyện gì gấp thì để sau hẵng nói.”
Nói dứt câu, cô lập tức đóng sầm cửa lại, để Thích Trường Vinh đứng ngoài hành lang, mặt mày ngơ ngác.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Ông ta đành lặng lẽ xuống tầng, vừa đi tới chỗ cầu thang thì bắt gặp Thích Uyên đang lấm la lấm lét núp sau cột. Ông tức giận, giơ tay vỗ mạnh vào đầu cậu ta một cái.
“Lén lút cái gì thế hả?”
Sự thay đổi đột ngột trong thái độ của mọi người khiến Thích Uyên cảm thấy như đang lạc vào một giấc mơ kỳ quái. Nhưng dù đầu óc rối bời thế nào, trong lòng cậu ta vẫn canh cánh một chuyện.
"Chỉ là một câu chuyện hư cấu thôi mà, chú Tô cần gì phải coi trọng đến mức đó chứ?"
"Chuyện bịa?" Thích Trường Vinh nheo mắt, lườm con trai một cái đầy ẩn ý.
Chỉ cần nhìn phản ứng của Tô Lâm Hải cũng đủ biết phần kết kia tuyệt đối không phải chỉ là viết cho có. Hơn nữa, không chỉ không xúc phạm, ngược lại còn chạm tới điều gì đó rất sâu kín—một bí mật mà ông Tô không muốn bất cứ ai biết.
Vậy thì làm sao Thích Tuyền có thể biết được?
Thích Uyên hừ lạnh: "Nhà họ Tề gì chứ, Giang Thành gì chứ, toàn là chuyện bịa. Với lại, chú Tô làm gì có con trai."
"Con không nhận ra thật à?" Giọng Thích Trường Vinh thấp đi vài phần, ông chậm rãi nói: "Ba thấy chẳng qua là vì con không có vai trò gì trong truyện nên mới thấy khó chịu thì đúng hơn."
"..." Thích Uyên nghẹn họng.
"Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của con kìa."
"Ba!" Cậu ta đỏ mặt hét lên.
Nhưng Thích Trường Vinh đã chẳng buồn đáp lại nữa. Công ty vẫn còn hàng đống việc cần xử lý, ông không có thời gian cãi vã với con trai.
Tại khu phim trường ở thành phố Long Giang, Thích Ánh Tuyết vừa đọc xong chương đầu tiên của bộ truyện Nhật Ký Hào Môn, tức giận đến mức suýt ném vỡ điện thoại.
Lúc sáng ăn cơm, nghe Thích Tuyền nhắc tới tác phẩm này, cô ta còn định bụng lát nữa rảnh sẽ xem thử. Nhưng vì lịch quay quá dày, giờ mới có thời gian đọc.
Năm mười tám tuổi, Thích Ánh Tuyết bước chân vào giới giải trí sau một cuộc thi tuyển chọn, rồi lần lượt tham gia vài bộ webdrama. Nhờ gương mặt xinh đẹp và hậu thuẫn gia đình, con đường sự nghiệp của cô ta thuận lợi không khác gì trải sẵn thảm đỏ. Cả đời này, thứ duy nhất làm cô ta thấy chướng mắt chính là Thích Tuyền.