Nhất Kiến Hỷ

Chương 15



19

 

Rời khỏi thư phòng của Phó Ký, hạ nhân liền đến bẩm báo:

 

“Tạ công tử đến, còn đích danh xin gặp cô nương.”

 

Ta lúc ấy đang phiền lòng, vốn định từ chối ngay:

 

“Không gặp.”

 

Nhưng trong đầu lại bất chợt vang lên lời hắn từng nói tại Tống phủ.

 

Ta trầm ngâm chốc lát, rồi đổi ý:

 

“Thôi, để hắn vào đi.”

 

Vừa gặp mặt, chưa đợi ta mở lời, Tạ Tùy đã vội vã nói:

 

“Dung Châu nay dịch bệnh lan tràn, không còn thích hợp lưu lại nữa.”

 

“Ta đến là muốn hỏi… nàng có nguyện cùng ta trở về kinh thành?”

 

Ta nghe vậy, chỉ cảm thấy nực cười.

 

“Cùng ngươi hồi kinh? Là để làm thiếp thất cho ngươi sao?”

 

Sắc mặt Tạ Tùy lập tức tái nhợt.

 

“Nàng… nàng đều đã nghe thấy?”

 

Thấy ta cười lạnh, hắn cuống cuồng giải thích:

 

“Là lỗi của ta. Ta không biết mẫu thân sẽ tìm người thay thế nàng…”

 

“Thật xin lỗi, ta vốn cũng từng nghĩ đến…”

 

“Không quan trọng nữa.”

 

Ta ngắt lời hắn.

 

“Giờ nói gì cũng đã muộn rồi, Tạ công tử.”

 

Tạ Tùy trầm mặc, đôi mắt dần ửng đỏ.

 

Ta hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

 

“Xét tình xưa nghĩa cũ, ta muốn thỉnh Tạ công tử giúp một việc.”

 

Sau đó, ta kể nhanh về chuyện Lý Tam Nương và Miêu mộc tượng.

 

Không ngờ Tạ Tùy nghe xong, sắc mặt khẽ biến, mày hơi cau lại.

 

“Ý nàng là… muốn giúp hai mẹ con kia?”

 

“Đúng vậy.”

 

Nghĩ đến thân phận của hắn, cùng quan hệ thân thiết với Tống đại nhân, ta định mở lời nhờ hắn giúp Miêu mộc tượng rửa oan —

 

“Ta khuyên nàng, vẫn là chớ nên xen vào chuyện người khác thì hơn.”

 

Lời nói ấy mang theo vài phần cảnh cáo.

 

“Tên mộc tượng kia đã dám trộm vật của chủ nhân, kết cục hôm nay cũng là đáng đời. Nàng với hắn chỉ là bèo nước gặp gỡ, hà tất phải can dự?”

 

Ta chau mày. Biết hắn không muốn giúp, ta liền đứng dậy tiễn khách.

 

“Đa tạ Tạ công tử nhắc nhở. Chỉ là… ta xưa nay vốn thích lo chuyện bao đồng.”

 

Tạ Tùy như sợ ta thật sự bỏ đi, vội nói:

 

“Trên đời mọi sự đều có số mệnh. Hắn rõ ràng đã đắc tội với người không nên đắc tội, hiện tại mẹ con họ còn sống đã là phúc phần rồi.”

 

“Ta biết sau lưng nàng có Phó gia, nhưng nàng có từng nghĩ đến… nhà đó chỉ là dân thường, nay trượng phu đã mất, nữ tử ấy mang theo con nhỏ, sau này sống thế nào?”

 

“A Từ, nàng nên khuyên nàng ta… nhẫn nhịn một chút.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Lời này vừa dứt, sắc mặt ta lập tức lạnh xuống.

 

“Người c.h.ế.t oan, vợ con họ muốn đòi lại công đạo, có gì là sai?”

 

“Nếu hôm nay là phụ thân ngươi c.h.ế.t, ngươi cũng sẽ khuyên Hầu phu nhân ‘nhẫn một chút’ sao?”

 

Tạ Tùy theo bản năng phản bác:

 

“Hắn là thứ thân phận gì? Phụ thân ta là ai? Làm sao có thể so sánh?”

 

“Vì sao không thể?”

 

“Dựa vào đâu mà không thể?”

 

Ta truy vấn, khiến mặt hắn trắng bệch, nhưng vẫn cố giữ vẻ phong nhã của công tử thế gia, không dám nói thẳng rằng — mạng dân thường trong mắt hắn vốn không đáng giá.

 

Ta tiếp lời, ánh mắt lạnh như băng:

 

“Hơn nữa, ta cũng không cho rằng… mất đi trượng phu, mẹ con họ liền không sống nổi.”

 

“Chỉ là Tạ công tử ngươi, xem thường sự kiên cường của nữ tử mà thôi.”

 

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, đè nén lửa giận trong lòng, nói từng chữ một:

 

“Năm xưa, khi ngươi mù đôi mắt, Hầu phu nhân vì ngươi ngày đêm lo lắng.”

 

“Hậu viện Hầu phủ thê thiếp đếm không xuể, thiếu gì hài tử chi thứ?”

 

“Vậy mà bà ấy vẫn giữ được địa vị, giữ vững ngươi làm người thừa kế duy nhất.”

 

“Ngươi có từng nghĩ, Hầu phu nhân vì ngươi… đã nhẫn bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu uất ức?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Tùy run rẩy môi, không thốt nên lời.

 

Có lẽ, hắn không phải chưa từng nghĩ đến.

 

Chỉ là biến cố mù mắt năm ấy đã khiến hắn cố tình bỏ quên tất cả.

 

“Ngươi sống không nổi những năm tháng mù lòa ấy, ngày ngày tìm đến cái c.h.ế.t.”

 

“Nhưng có những nữ nhân, lại phải sống cả đời như thế.”

 

“Nữ tử ở thế gian này… vốn là như vậy.”

 

“Nếu ngươi sinh ra là nữ, e rằng một khắc cũng không nhẫn nổi.”

 

“Nếu ngươi là nữ, e rằng vừa ra đời đã không thể chấp nhận… mình là nữ.”

 

Rời đi, phía sau truyền đến giọng nói của Tạ Tùy:

 

“Nhưng ta… chỉ muốn nàng sống.”

 

Ta không quay đầu.

 

“Ta biết nàng biết y thuật, biết nàng có Phó gia làm chỗ dựa, cũng biết… nàng vẫn hận ta, vì năm đó ta không nhận ra nàng.”

 

“Nhưng A Từ, dịch bệnh lần này… không phải bệnh thường.”

 

“Nếu nàng ở lại Dung Châu, ta… không thể bảo hộ nàng.”

 

Ta cụp mắt, không hề d.a.o động.

 

“Nếu ta là kẻ ham sống sợ c.h.ế.t, năm đó đã không cứu ngươi.”

 

Lời dứt, sau lưng lặng ngắt như tờ.

 

Ngày hôm đó, ta nhốt mình trong phòng suốt một ngày.

 

Chạng vạng, bên ngoài có tiếng gõ cửa:

 

“Ôn Từ, là ta.”

 

Là Trịnh Thư Du.

 

Ta mở cửa, mắt đỏ hoe, nàng lại không hề bất ngờ.

 

Vào phòng, nàng nhóm đèn, rót trà, rồi nhẹ giọng nói:

 

“Nghe nói chiều nay muội cãi nhau với biểu ca?”

 

Nàng không nhắc đến Tạ Tùy, chỉ giống như một tỷ tỷ dịu dàng, ngồi bên cạnh ta.

 

“Tuy ta và biểu ca không thân thiết, nhưng cũng biết từ nhỏ huynh ấy không được phụ mẫu thương yêu, những năm qua sống không dễ dàng gì.”

 

“Ôn Từ, muội là người đau lòng huynh ấy nhất, phải không?”

 

Ta mím môi, không đáp.

 

Trịnh Thư Du đưa tay, vén sợi tóc rối bên tai ta.

 

“Chuyến này thăm thân xong, ta sẽ cùng Tạ công tử thành thân.”

 

Nàng khẽ thở dài.

 

“Sau khi thành thân, e là ta sẽ không có dịp trở lại Dung Châu nữa.”

 

Đến khi ấy, nàng sẽ trở thành một Hầu phu nhân thứ hai, giam mình trọn đời trong tòa phủ đệ lạnh lẽo xa hoa ấy.

 

“Thật đáng tiếc, chúng ta mới vừa trở thành bằng hữu.”

 

Ta nhìn nàng, trong lòng bỗng dấy lên nỗi bất bình không rõ hình dạng.

 

“Tại sao?”

 

Lần đầu tiên, ta chất vấn:

 

“Tại sao tỷ chưa từng nghĩ đến việc phản kháng?”

 

Nghe vậy, Trịnh Thư Du sững lại.

 

Sau khi chạm vào ánh mắt của ta, nàng hỏi ngược lại:

 

“Ôn Từ, muội đang tức giận sao?”

 

Cái gì?

 

Lần này đến lượt ta sững sờ.

 

Ta đang giận ư?

 

Ý niệm vừa lóe lên, lồng n.g.ự.c như bốc lửa.

 

Ta rốt cuộc đã hiểu, vì sao mình lại khó chịu đến vậy.

 

“Đúng vậy, ta rất tức giận.”

 

Tức người, cũng tức chính mình.

 

Ta giận Phó Ký đã giấu ta,

Giận Tạ Tùy mù mắt, mà lòng cũng mù,

Nhưng ta càng giận bản thân — vì sao luôn bất lực.

 

Ta biết, cơn giận này không nên trút lên Trịnh Thư Du.

 

Nhưng ta nhịn không nổi.

 

“Tỷ có thấy ta rất yếu đuối không?”