Nhặt Châu
35
Xuân sắc lại một lần nữa rực rỡ, vườn đào của Quốc công phủ nở bừng, hồng như khói, rực như mây.
Gió thổi qua, cánh hoa rơi lả tả, khẽ lướt qua chén trà còn ấm trên bàn đá, cũng lướt qua khóe mày chúng ta đã không còn trẻ.
Mấy đứa nhỏ nửa lớn nửa bé đang nô đùa trên bãi cỏ không xa, tiếng cười trong trẻo làm bầy chim trên cành giật mình bay lên.
Đứa lớn nhất, đôi mày đôi mắt giống hệt phụ thân hắn, đang hùng hổ đứng chắn trước tiểu muội đang chu môi dỗi hờn.
Lục Thừa đặt công văn của Binh bộ xuống, xoa mi tâm, tầm mắt từ đám trẻ thu về, dừng lại trên gương mặt ta.
Năm tháng đối xử với hắn rất khoan hòa, chỉ để lại vài nếp nhăn nhàn nhạt trên khuôn mặt vẫn tuấn mỹ ấy, càng lắng sâu thêm khí độ trầm ổn của hắn.
Hắn rót cho ta một chén trà mới, động tác thuần thục như bao năm qua vẫn vậy.
Làn hơi nóng lượn lờ làm mờ đi dung mạo hắn trong thoáng chốc.
“Diệc Vi.”
Hắn bỗng lên tiếng, giọng trầm hơn thuở trẻ.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm vẫn chẳng mảy may phai sắc năm tháng ấy.
Nơi đó phản chiếu cả trời hoa đào, cũng phản chiếu bóng dáng ta đã mang dấu vết thời gian.
“Ừm?”
Hắn im lặng một lúc, ngón tay vô thức vuốt nhẹ thành chén trà còn ấm, như đã cân nhắc rất lâu, mới khẽ hỏi:
“Năm đó quả tú cầu tình cờ lại rơi trúng ta… Bao năm qua, nàng có từng, chỉ một khoảnh khắc thôi, hối hận không?”
Giọng hắn rất khẽ, hòa lẫn vào tiếng trẻ con nô đùa cùng tiếng gió lay cành đào, gần như nghe không rõ.
Nhưng ta lại nghe rõ ràng nơi tận cùng lời nói ấy, một tia không chắc chắn hắn đã chôn giấu suốt mấy chục năm.
Ta hơi sững lại.
Ánh nhìn như xuyên qua cả vườn hoa lộng sắc cùng những năm tháng yên bình, trở về ngày cập kê đã thay đổi mọi thứ.
Dưới lầu cao, tiếng xôn xao vọng lên, sắc đỏ chói mắt được hắn đưa tay đỡ lấy, hắn say đến mơ màng hỏi ta có muốn hay không.
Rồi là vô số những biến đổi khôn lường.
Bao nhiêu phút giây kinh tâm động phách và những ngày tháng bình lặng như nước, hiện lên trong đầu ta như đèn kéo quân xoay vần.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta quay đầu nhìn hắn.
Nhìn thấy trong mắt hắn sự căng thẳng chỉ dành cho riêng ta.
Khóe môi ta nhẹ nhàng cong lên, mềm mại và chắc chắn, như ngọn gió xuân ấm áp nhất.
Ta đưa tay đặt lên mu bàn tay hắn đang đặt trên bàn đá.
Ngón tay hắn hơi lạnh, nhưng khi chạm vào nhiệt độ nơi lòng bàn tay ta, liền nhẹ nhàng siết lấy.
“Sao ta lại hối hận được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói mang sự bình lặng và mãn nguyện sau bao sóng gió, rõ ràng đáp:
“Đó là sai lầm đúng đắn nhất đời ta.”
Nghe vậy, hắn rõ ràng sững người.
Ngay sau đó, trong đôi mắt sâu thẳm luôn trầm tĩnh ấy, như có vì sao bừng sáng.
Hắn khép ngón tay, bao lấy tay ta hoàn toàn.
Lực đạo ấy, giống hệt năm xưa trong tiệc mừng công, kiên định, trầm ổn, mang theo hơi ấm đủ để xoa dịu cả một đời.
Gió xuân thổi qua, cuốn theo những cánh hoa hồng phấn, rơi xuống tay chúng ta đang nắm chặt lấy nhau, rơi lên mái tóc đã điểm sương của hai người.
Hương trà vấn vít, tiếng trẻ thơ vang ngân.
Đời này trọn vẹn, chỉ cần như thế.
- Hoàn văn -
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com