Nhất Bái Thiên Địa

Chương 4



Ta vừa khóc vừa lắc đầu, bà cố gắng động đậy ngón tay, nhưng giơ tay lên thì đã không còn sức.

 

"Con ơi, con cũng đừng khóc, con là người giỏi giang nhất."

 

Bà còn định mỉm cười, nhưng chưa kịp cười thì hơi thở đã đoạn.

 

Nương là do bà con lối xóm cùng nhau giúp đỡ chôn cất, họ còn giúp đỡ khiêng đại lang đến để nó kịp nhìn nương lần cuối trước khi hạ huyệt.

 

Tới ngày phải viết thư báo tin cho nhị thúc, nét chữ ta vốn đã xấu, tâm can đau như cắt khiến từng hàng chữ càng thêm xiêu vẹo, chẳng ra hình ra dạng.

 

"Nhị thúc vẫn mạnh giỏi chứ? Nhà cửa vạn sự như ý, mong đệ an tâm, chớ lo."

 

Ta không dám viết nhiều, sợ chỉ viết thêm một chữ, nước mắt sẽ rơi thấm ướt cả tờ giấy.

 

Xuân qua, chớp mắt đã sang tháng Bảy.

 

Cỏ trên mộ phần a nương đã mọc cao rậm rạp, chiến sự phương Bắc truyền về tin thắng trận, cuối cùng cũng có được chút tin lành.

 

Nghĩ đến ngày nhị thúc trở về không còn xa, lòng ta vừa mong ngóng vừa thấp thỏm không yên.

 

Đại lang an ủi:

"Đừng lo nữa, nàng đã làm rất tốt rồi."

 

06

 

Nhị lang trở về không phải một mình, mà cùng ba người cưỡi ba con ngựa, phi nhanh như gió.

 

Vừa tới đầu làng, đã có người hàng xóm chạy sang báo tin:

“Nương tử nhà họ Dịch ơi, nhị lang nhà các người về rồi đấy! Cưỡi ngựa lớn, còn đi cùng hai người nữa, oai phong lẫm liệt lắm!"

 

Nàng ấy đang dắt theo một đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi, nghe vậy liền nhảy cẫng lên mấy cái:

"Cưỡi ngựa lớn! Cưỡi ngựa lớn!"

 

Ta vội nhóm lửa đun nước, lau bàn ghế, pha ít trà rừng. Nghĩ tới việc họ đường xa mệt nhọc, sợ chưa kịp ăn gì, ta lại hấp thêm bánh màn thầu, nấu một nồi cháo gạo lớn.

 

Vừa bước chân vào nhà, họ đã ngửi thấy mùi cơm nóng. Ta cố ý không nhắc gì.

 

Nhị lang ăn được nửa chừng thì chủ động mở lời:

“Có phải nương đang ở ngoài ruộng không? Chút nữa ta ra đón bà."

 

Hắn vẫn ngồi đúng chỗ bên trái trong sảnh đường như xưa, cao lớn hơn, rám nắng hơn, rắn rỏi hơn.

 

Chỉ cần ngồi đó, không cần nói gì, cũng khiến người ta thấy an tâm.

 

Tiếc thay, nương và cha đều không thể đợi đến ngày hôm nay để thấy được hắn của bây giờ.

 

Mấy hôm trước ta mới ra thăm mộ a nương, ngay bên cạnh còn có một ngôi mộ nhỏ khác, chôn y phục và hài tất của a cha.

 

Một nam nhi thân cao tám thước, cốt thép gan vàng, quỳ trước mộ cha mẹ mình, quỳ trong lớp đất vàng chan đầy nỗi ăn năn và bi thương.

 

Hắn âm thầm khóc suốt một hồi lâu, rồi bất ngờ giơ tay tát mình một cái thật mạnh.

 

Giờ đây, nhị lang trầm tĩnh, lý trí, khống chế cảm xúc vô cùng tốt.

 

Hắn cúi người trước ta, nói:

"Những năm qua, đa tạ tẩu tẩu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta khoát tay:

"Nhị lang đừng khách khí, là ta không chăm sóc tốt cho a nương."

 

Ánh mắt hắn ươn ướt, giọng khàn đặc, lặp lại lời y như đại lang từng nói:

"Đừng tự trách, tẩu đã làm rất tốt rồi. Nếu không có tẩu giữ gìn, nhà họ Dịch này sớm đã tan nát. Nay ta trở về, vẫn còn nơi để quay về."

 

Tối hôm ấy, hai người đi theo nhị lang được sắp xếp nghỉ tại gian phòng a nương lúc sinh thời. Phòng của nhị lang vẫn còn nguyên, ta vẫn thường dọn dẹp ba hôm một lần, nên sạch sẽ gọn gàng.

 

Đại lang do nằm liệt giường nhiều năm, thân thể yếu nhược, ban đêm thường hay rét run, mỗi tối đều phải ngâm chân nước nóng.

 

Nhị lang xưa nay không ưa nói nhiều, lặng lẽ tích củi nhóm lửa nơi gian bếp.

 

Ta hỏi:

"Nhị lang, đệ vẫn muốn đi sao?"

 

"Ừ. Phương Bắc giờ đã yên, có Thiệu Tướng quân trấn giữ. Lần này ta đi phương Nam."

 

Đại Khánh đất rộng người đông, bốn bề đều có kẻ rình rập, loạn lạc chưa bao giờ ngừng.

 

Lần này phương Bắc vừa loạn xong, nơi khác lại nổi sóng, ai ai cũng muốn cắn một miếng từ thân thể Đại Khánh.

 

"Ồ."

 

Ta đáp khẽ, sống mũi cay xè, mắt cũng muốn đỏ hoe.

 

Giờ đây đại lang chỉ còn một người thân là nhị lang. Nếu hắn xảy ra chuyện gì... thì đại lang biết sống sao?

 

Nén nỗi xót xa trong lòng, ta gằn giọng nói thêm:

"Nhớ bảo trọng."

 

“Ừm”

 

"Sớm quay về."

 

“Ừm.”



🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

07

 

Nhị lang ở nhà chưa đến hai ngày đã phải lên đường, trước khi đi gọi ta vào phòng của đại lang.

 

Hai ngày nay có nhị lang ở bên, sắc mặt đại lang tốt lên không ít. Nhị lang sức vóc hơn người, cõng chàng ra sân phơi nắng nhẹ nhàng như không.

 

Không giống ta, mỗi lần đều luống cuống vụng về. Đại lang vì thương ta nên cứ lần lữa hoãn lại, nhưng ta biết chàng rất muốn nhìn núi non sông suối bên ngoài, dẫu chỉ là một bãi đất lầy cũng muốn ngắm một chút.

 

“Tường nhi, lại đây.”

 

Không khí trong phòng nghiêm túc khiến ta có chút hoang mang.

 

“Nay nàng đã hai mươi mốt rồi phải không? Bao năm qua thật khổ cho nàng. Những cô nương bằng tuổi nàng, con cái đã chạy đầy sân, là nhà ta đã làm lỡ dở nàng rồi.”

 

“Ta sớm đã muốn nói với nàng chuyện này, nhưng bản thân vô lực, nói rồi cũng biết nàng nhất định sẽ không chịu, mà ta thì lại không thể làm gì được.”

 

“Giờ nhị lang về, chuyện này hôm nay nên làm cho rõ.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com