Nhất Bái Thiên Địa

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Để xung hỉ cho trưởng tử nhà họ Dịch, ta bị bán vào Dịch gia.

 

Giữa thời loạn lửa binh đao, cha cùng nhị lang đều ra chiến trường.

 

Cha chếc dưới vó ngựa Hồ man.

 

Tin dữ truyền về, nương đau đớn đến mù cả đôi mắt.

 

Một đêm tuyết rơi trắng xóa, nương lặng lẽ ra đi không một lời từ biệt.

 

Đại lang cũng chẳng qua khỏi, chỉ để lại một phong thư "hòa ly", đoạn tuyệt nhân duyên, rồi bệnh mà chếc. 

 

Ta để mắt đến một thiếu niên nhà họ Vũ sát vách.

 

Nào ngờ nhị lang từ phương Nam vội vã trở về, đứng chặn ngay trước cửa phòng ta.

 

Hắn không còn gọi ta là "đại tẩu".

Mà là —

 

“Tường Nhi, ta cưới nàng, được không?"

 

01

 

Năm ta bị bán cho mụ mối, khi ấy mới vừa tròn mười ba tuổi.

 

Nương nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nước mắt lách tách từng giọt rơi trên mu bàn tay ta.

 

Ta biết bà chẳng đành lòng, nên chỉ cố cắn môi không để bản thân bật khóc, nếu không bà lại càng thêm đau khổ.

 

Bà nghẹn ngào:

 

“Đại Nha, là nương có lỗi với con. Nhưng cha con không thể ngã xuống, đệ muội con vẫn còn nhỏ. Nếu có cách nào khác, nương thà tự cắt thịt từng cân mà bán, chứ chẳng muốn khổ đến đứa con gái số khổ của ta...”

 

Ta nghèn nghẹn nơi cổ họng, cả sống mũi lẫn trái tim đều như bị nhét đầy, nặng trĩu.

 

Ta muốn giơ tay lau nước mắt cho nương, nhưng không biết làm sao lau cho sạch, nước mắt cứ từng hàng từng hàng nối nhau tuôn rơi.

 

“Con biết mà, nương, con đều hiểu cả. Người đừng lo cho con.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Mụ mối cũng hùa theo:

 

“Phải đó, tiểu cô nương ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, tay chân lanh lợi. Ta nhất định sẽ tìm cho nó một nhà tử tế mà gả vào. Cứ yên tâm, đừng sầu muộn nữa.”

 

Nương rưng rưng nước mắt, từng tiếng cảm tạ lặp đi lặp lại.

 

Mụ mối bảo, trước khi ta được bán đi, nương vẫn có thể đến thăm.

 

Nhưng ta chưa kịp đợi được.

 

Mới mấy hôm ở nha hành, mụ mối đã dẫn đến một lão nhân từ phương xa. Người ấy mặt mày hiền hậu, vận áo bông xanh chàm giản dị, chân đi giày vải.

 

Chỉ là, từ đôi tay chai sần, nhăn nheo của ông, có thể thấy chẳng phải người trong phú hộ quyền quý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mụ mối nhận của ông ta năm mươi lượng bạc, rồi chỉ vào ta:

 

“Đi thôi, từ nay theo ông ấy.”

 

Khi còn ở trong nha hành, ta vẫn chưa thật sự cảm nhận được điều gì. Nhưng đến lúc ngồi trên chiếc xe bò rời thành, ta mới biết—ta thật sự đã bị bán đi rồi.

 

Nương của ta… nếu người có đến tìm, thì cũng sẽ chẳng bao giờ gặp lại được đứa con gái tên Đại Nha của người nữa.

 

02

 

Lão nhân họ Dịch, người phương Bắc, nhà nghèo, thường ngày gánh gồng rong ruổi khắp ngõ chợ, bán chút đồ ăn mưu sinh.

 

Lão có hai người con trai, đại lang bệnh nằm liệt giường đã nhiều năm.

 

Nhị lang thì có tiền đồ, thi đỗ tú tài, ngày thường cũng chép sách thuê để phụ giúp trong nhà.

 

Chuyến này lặn lội tới phương Nam, chỉ là để tìm một nữ tử phương Nam có bát tự hợp mệnh, đưa về cưới cho đại lang, cầu một phen xung hỉ.

 

Nghe vậy, lòng ta thắt lại.

 

Cái tên đạo sĩ kia rõ ràng là hồ ngôn loạn ngữ, viết bát tự bừa bãi, lại còn nhất mực chỉ rõ phải là cô nương phương Nam, chẳng qua là để tránh trách nhiệm sau này.

 

Nếu đại lang có mệnh hệ gì, cũng chẳng ai quy tội được cho hắn. Hắn vẫn có thể tiếp tục giở trò tính toán bát tự, lừa bạc cứu mạng người đời.

 

Nào ngờ, lão Dịch ôm trọn tài sản trong nhà, trèo non lội suối, qua bao đường xa dặm thẳm, cuối cùng thực sự tìm được đến ta.

 

Lão lục trong túi hành lý mang theo, lấy ra hai cái bánh nướng, đưa ta một cái, còn mình thì bẻ nửa chiếc còn lại, nhét phần dư trở vào túi.

 

“Bánh này là bà nó làm, ngon lắm, phải ăn từ từ mới thấy hết vị.”

Xuống khỏi xe bò, lại phải đi bộ vượt mấy ngọn núi lớn, rồi tiếp tục ngồi thuyền xuôi dòng.

 

Lão Dịch say sóng nôn mửa đến nỗi trời đất quay cuồng, chẳng rõ lão làm sao mà chịu nổi cả quãng đường này, chỉ vì đứa con trai đang bệnh tật nằm chờ.

 

Đất phương Bắc nhiều hoàng thổ, nhà họ Dịch cũng dựng trên một mô đất vàng, trước sân có cây liễu già rũ bóng.

 

“Bà nó ơi, ta đưa người về rồi đây.”

 

Nghe tiếng, một bà lão chống lưng bước ra, dáng hơi khòm, song ánh mắt vẫn tinh anh.

 

Thấy ta đi phía sau, bà xoa xoa đôi tay, nước mắt lưng tròng:

 

“Lão thiên gia có mắt, con ta được cứu rồi.”

Ta nhớ tới nương ở quê nhà, lòng không khỏi chua xót bùi ngùi.

 

Vào nhà, thấy bên trái chính sảnh có một thiếu niên đang chép sách. Dung mạo tuấn tú, dáng vẻ như cây ngọc lan thanh nhã.

 

Nghe thấy nương hắn gọi một tiếng”đại tẩu", hắn chỉ khẽ ngẩng đầu, rồi lại cúi xuống chép tiếp.

 

Lúc dùng cơm tối, Dịch mẫu dọn ra một bát trứng nước đường duy nhất, đẩy về phía ta, ta ăn mà chẳng thấy mùi vị gì.

Chỉ nghe bà nhỏ nhẹ nói:

 

“Chắc con cũng là đứa khổ trong nhà nghèo. Nhưng con yên tâm, giờ đã là con dâu nhà ta, ta sẽ thương con như con gái ruột.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com