Lệnh triệu tập bà mối của Văn phủ thật giống như tiếng rít gió của mũi tên sắc bén, một đường bay lên trời để lại vết sáng, ầm ầm nổ tung ở trên bầu trời, khiến mỗi thiếu nữ trẻ trung muốn gả trông mong giống như pháo hoa.
Bố cáo tìm môi ( người làm mối ) vừa dán chưa được mấy ngày, trong phương viên trăm dặm tất cả người giỏi ăn nói, người có chữ môi, đều tập hợp hay nói đúng hơn là nhào vào hậu viện Văn gia.
Văn Tam Lang ngồi ở chỗ cao nhất, trực giác mình đã biến thành hổ, đang bị vô số mắt đao mắt kiếm kiếm dụng tâm kín đáo đẩy vào đường cùng.
Tất cả bà mối ăn uống vui chơi tổng cộng ba ngày ba đêm, các bức họa thân cận chất đầy Văn phủ.
Trong lúc cảnh tượng ồn ào náo động, Văn Tam Lang lại đột nhiên híp híp hai mắt, hắn ở chỗ hành lang gấp khúc dừng bước lại, nhìn chằm chằm một đoàn hỗn loạn trước mắt, trong lòng ngạc nhiên.
Tiểu tư vạn năng sát ngôn quan sắc*, theo ánh mắt chủ nhân nhìn ra, chỉ thấy trong đống bà mối có một người mập đang ăn uống thả cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
*đoán ý qua lời nói sắc mặt.
“Hắn là ai vậy?” Văn Tam Lang hỏi tiểu tư.
Tiểu tư không cần nghĩ nhiều, lập tức liền đáp: “Hồi Tam thiếu gia, người nọ kêu Mễ Tam Mễ Thất, cũng là làm nghề mai mối.”
Văn Tam Lang kinh hãi, thiên! Trên đời này thật sự còn có nam bà mối! Tại thời điểm này, cho tới bây giờ tâm hiếu kỳ vẫn khuyết thiếu giờ liền như sóng triều mà đến, nhanh chóng tìm hiểu đỉnh sóng.
Vì thế, Văn gia Tam thiếu gia hạ lệnh, muốn triệu kiến một mình Mễ Tam Mễ Thất.
. . . . . . . . . . . .
Mễ Tam Mễ Thất xuyên qua hậu viện hỗn loạn, thời điểm một cước bước vào tiền thính tráng lệ, miệng còn đang say sưa nhai miếng thịt đầu heo bép ngậy mềm mềm dai dai.
Lúc ấy, chủ nhân còn chưa tới, Mễ Tam Mễ Thất tự ngu tự nhạc*, hắn có chút sững sờ nhìn bình hoa cổ cực lớn trước mắt, cảm thán hồi lâu, hắn vụng trộm đưa tay, s* s**ng một cái, sau đó huýt sáo, liên tiếp tặc lưỡi.
*tự bày trò tiêu khiển
“Hàng tiền triều, tự sưu tầm!” Phía sau đột nhiên có thanh âm nói như vậy.
Mễ Tam Mễ Thất bị dọa, ngay cả thịt ở trên người cũng run rẩy vài cái, hắn quay đầu, chỉ thấy truyền kỳ anh hùng Văn Thanh Dung trong tâm của các thiếu nữ Tế Mi huyện đang chậm rãi đi tới, rất có hứng thú nhìn chằm chằm mình.
Mễ Tam Mễ Thất vội vàng nuốt xuống miếng thịt trong miệng, mắt híp lại, mũi nhăn lại, má lúm đồng tiền hiện ra, hắn cười nghênh đón, “Tam công tử! Kính đã lâu kính đã lâu!” Thuận tiện lộ ra hai bên răng nanh đáng yêu.
“Mời ngồi.” Văn Thanh Dung nói.
“Tạ ngồi.” Mễ Tam Mễ Thất còn thật sự vái chào, đi thong thả khoan thai vung lên áo dài ngồi xuống ghế.