Nhà Ta Có 3 Phu Lang

Chương 6



Mạnh Tầm bị xô đến một khu vắng người, thấy chàng bị mù, lại đứng lạc lõng một mình nên mấy tên lưu manh bắt đầu tiến đến chọc ghẹo, cướp mất đèn thỏ trong tay chàng.

Mạnh Tầm quơ tay ra đòi lại, mấy tên lưu manh thấy thế càng ra sức trêu chọc: “Đến đây này tên mù, đến lấy đi”. Một kẻ khác ngáng chân khiến chàng ấy ngã sóng xoài ra đất. Đám lưu manh được thể cười phá lên. Chúng bắt đầu lấy chân đá vào chàng ấy, có tên còn đưa tay đụng chạm lên người chàng ấy, ta kịp thời chạy đến, đuổi bọn chúng chạy đi.

Nhưng những sỉ nhục của đám lưu manh như từng nhát d.a.o cứa vào lòng Mạnh Tầm, khi ta đỡ chàng dậy, câu đầu tiên chàng ấy nói lại là: “Ninh Vãn Vãn, ta hận nàng”.

Ta không ngừng xin lỗi, mặc dù ta biết đó là câu nói vô dụng nhất. Sau khi đưa Mạnh Tầm về nhà, ta dặn Tử Hành và Tử Quỳnh chăm sóc chàng ấy, còn ta đi tìm đám lưu manh kia tính sổ.

Bọn chúng không chịu được đòn đau, khai ra người chủ mưu là phu lang của Lâm Tiểu Tiểu. Ta hạ thuốc mê người hầu nhà họ Lâm, lẻn vào phòng ngủ của Lâm Tiểu Tiểu, chọc mù mắt phu lang của cô ta, trả đũa cho những sỉ nhục mà Mạnh Tầm vừa phải chịu.

Lâm Tiểu Tiểu không biết phu lang của mình lén ra tay với Mạnh Tầm. Mặc dù cô ta ghét Ninh Vãn Vãn, nhưng Mạnh Tầm vẫn là người trong lòng cô ta, vì vậy cô ta tức giận đánh đuổi tên phu lang tự làm theo ý mình kia đi.

Ta trở về phủ, đứng trước cửa phòng Mạnh Tầm, bên trong mặc dù tối đèn, nhưng ta biết chàng còn chưa ngủ, bèn cất giọng nói vọng vào: “Mạnh Tầm… xin lỗi… hôm nay là ta không bảo vệ tốt cho chàng. Ta không nên biết rõ chàng không nhìn thấy còn kéo chàng ra ngoài. Không nên buông tay chàng trong đám đông. Không nên muộn như vậy mới tìm thấy chàng”.

“Ta biết chàng ghét ta, tuy ta không phải Ninh Vãn Vãn ban đầu, nhưng chỉ cần ta ở trong thân thể này một ngày, ta sẽ không thoát khỏi liên quan với cô ấy”.

“Chờ mắt của chàng khỏi, chỉ cần nhìn thấy ta, chàng sẽ lại nhớ tới Ninh Vãn Vãn trước kia từng làm tổn thương chàng”.

 “Mạnh Tầm, ta hứa với chàng, ta sẽ dốc hết sức chữa khỏi cho chàng. Sau khi mắt chàng khỏi, chúng ta hòa ly đi”.

Ta buồn bã đặt đèn hoa hình con thỏ xuống trước cửa phòng, chậm rãi xoay người bước đi.

Trong phòng, Mạnh Tầm tựa lưng vào cánh cửa, lặng lẽ nghe những lời ta nói, khi nghe đến hai chữ hòa ly, chàng giật mình bang hoàng, khi bước chân ngoài cửa xa dần, chàng kéo cánh cửa ra, lặng lẽ nhặt đèn hoa hình con thỏ lên, như ôm lấy tia sáng hi vọng duy nhất vào lòng, chậm rãi khép cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đêm giao thừa, ta cùng ba phu lang vui vẻ quây quần bên mâm cơm. Tử Hành đề nghị uống rượu ăn mừng, ta gật đầu cùng uống. Tử Quỳnh hỏi ta có nguyện vọng gì muốn thực hiện không. Ta uống hơi nhiều, đầu óc có phần choáng váng, nhưng ta rất hài lòng với những gì hiện có, ta nói: “Nếu như phải nói một điều, vậy thì mong ta như ngôi sao, chàng như ánh trăng, mỗi đêm sáng trong lấp lánh”.

Thiên Thanh

Mạnh Tầm cũng uống cạn một chén, sau đó nói mệt muốn về phòng nghỉ ngơi. Ta loạng choạng tìm tới phòng Mạnh Tầm, nhưng đầu óc ta vẫn tỉnh táo. Chàng ấy vẫn dùng mấy câu đuổi ta đi y như lần đầu tiên gặp mặt, còn nói ta đã say. Ta mượn rượu nói ra nỗi lòng mình: “Chàng cứ coi như ta say rồi đi, chỉ cần có thể đến gần chàng thêm một chút”.

Chàng ấy quay về phía ta, cất giọng hỏi: “Tại sao muốn đến gần ta một chút”.

Ta bước tới, ôm chầm lấy chàng, đưa tay lên vuốt ve gương mặt tuyệt mỹ của chàng, thẳng thắn nói: “Bởi vì… thích chàng”.

Mạnh Tầm rõ ràng giật mình trước câu trả lời của ta, ta cảm nhận được trái tim chàng đập nhanh hơn, chàng tóm lấy tay ta nói: “Chẳng phải nói muốn hòa ly với ta sao?”

Ta sụt sùi đáp: “Ta hối hận rồi, Mạnh Tầm. Ta không muốn thả chàng đi”.

Mạnh Tầm liền trách: “Ninh Vãn Vãn, Nàng chơi xấu”, nhưng trong giọng điệu chẳng hề tức giận hay bất mãn, chỉ có bất ngờ xen lẫn kích động không thể che giấu.

“Ta vốn dĩ là một kẻ vô lại mà”, Ta mặt dày đáp, “Mạnh Tầm, chàng chấp nhận số mệnh đi. Cả đời này chàng đã là người của ta rồi…”, nhưng ta chưa kịp nói hết, miệng ta đã bị môi chàng lấp kín.

Trong hơi thở hỗn loạn, chàng đề nghị: “Nói lại lần nữa”.

Ta ngoan ngoãn lặp lại: “Cả đời này của chàng…”, nhưng cũng chưa kịp nói hết, chàng lại dùng miệng khóa môi ta một lần nữa. Tiếp đó chàng bế ta lên, kiên quyết nói: “Lần này ta sẽ không cho nàng cơ hội nuốt lời đâu”.

Dưới ánh đèn ấm áp, bóng người như ẩn như hiện bên màn trướng. Ta vươn tay chạm vào gương mặt tuyệt mỹ của chàng, tháo mảnh vải che mắt ra.

Ánh mắt chàng đã có thần, rõ ràng đã khỏi hẳn từ lâu. Chàng ấy gạt ta, chỉ vì hôm đó nghe ta nói khi mắt chàng khỏi hẳn sẽ hòa ly.

Ta áy náy nói: “Phu quân, ta sai rồi”.