Trên đường về, Tử Hành bất chợt đạp phải một con rắn độc, bị nó cắn một ngụm khiến cơ thể bủn rủn. Ta bất chấp sự can ngăn của chàng ấy, vội vã dùng miệng hút m.á.u độc ra.
Ta sợ nọc rắn chưa hết, dặn chàng ấy ngồi chờ, còn mình đi tìm thuốc giải. Có lẽ chứng kiến ta bất chấp mạng sống để cứu mình, vách tường phòng ngự cuối cùng trong lòng Tử Hành đã sụp đổ. Ta không còn thấy sự rụt rè, lảng tránh trong mắt chàng ấy khi đối mặt với ta nữa. Chàng ấy bất chợt bộc bạch: “Thê chủ không giống như trước kia”.
Ta cười hỏi: “Vậy chàng thích ta trước kia hay ta hiện giờ”. Tử Hành xấu hổ cúi mặt không nói. Ta cũng không trêu chọc chàng thêm, liếc nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy một cây sâm núi. Lần này hời to rồi, ta vội vàng bước tới, xoay xở một lúc lâu mới đào được một củ sâm to bằng cổ tay.
Ta quay ra khoe sâm núi với Tử Hành, cả một ngày mệt nhọc khiến ta không còn gắng gượng được nữa, ngả vào người Tử Hành ngủ thiếp đi. Trong mơ màng, ta thấy Tử Hành nhẹ giọng gọi tên ta, bàn tay chàng ấy nhẹ nhàng mơn trớn qua gò má, lướt nhẹ qua bờ môi ta, chàng lẳng lặng cõng ta xuống núi về nhà.
Ở nhà, Tử Quỳnh đã tỉnh lại, thấy Mạnh Tầm bưng thuốc đến cho mình liền cảm kích nói: “Nhị ca, đêm qua lại khiến huynh cùng đại ca vất vả chăm sóc đệ”.
Mạnh Tầm vừa bưng thuốc vừa kể lại chuyện đêm qua cho Tử Quỳnh, sau khi biết người chăm sóc mình là thê chủ, Tử Quỳnh kinh ngạc không thôi.
Ta thức dậy vào buổi sáng hôm sau, vừa bước ra khỏi phòng, trông thấy cơ bắp cường tráng chắc nịch của Tử Hành khi đang bổ củi, m.á.u mũi ta vô thức chảy xuống, nếu không nhờ Tử Quỳnh nhắc nhở, ta đã không thể hồi thần về rồi. Thật là mất mặt quá đi mà.
Ta biết hôm nay Tử Hành vào thành bán thú săn được, vì vậy rủ Tử Quỳnh cùng đi. Tử Quỳnh hớn hở chạy vào nhà gọi Mạnh Tầm, nhưng Mạnh Tầm chỉ điềm tĩnh ngồi thưởng trà, từ chối đi theo. Ta biết chàng ấy còn tự ti về đôi mắt không nhìn được của mình, nên không gượng ép.
Vào trong thành, ta bán củ sâm núi được 500 lượng khiến Tử Quỳnh kinh ngạc không thôi. Có tiền trong tay, ta dẫn Tử Hành và Tử Quỳnh đi ăn một bữa no nê, sau đó ta dẫn hai chàng vào Ngự Y Phường chọn y phục.
Đây là tiệm quần áo đắt đỏ nhất thành. Trước kia danh tiếng của ta quá nát bét, nghèo mà ăn chơi trác táng, thường xuyên bạo hành phu lang, cho nên tiểu nhị thấy ta liền coi thường. Khi ta muốn Tử Quỳnh thử một trang phục, tiểu nhị đã vội chạy tới ngăn lại, yêu cầu trả tiền trước mới cho mặc.
Ta đôi coi với hắn vài câu, bất chợt có một giọng nói của nữ tử vang lên: “Tiểu nhị, Ngự y phường của các ngươi đã kém đến mức chó mèo nào cũng có thể vào rồi sao”.
Ta quay ra nhìn, thấy một cô nương mặc váy màu vàng đang được phu lang dìu qua ngạch cửa. Ta không nhận ra cô ta bèn hỏi Tử Quỳnh. Chàng ấy nói đó là Lâm Tiểu Tiểu, con gái duy nhất của Lâm viên ngoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tử Quỳnh cũng nói cho ta biết, người vốn dĩ có hôn ước với Mạnh Tầm là cô ta, nhưng sau khi ta làm Mạnh Tầm mù mắt, Lâm gia đã hủy hôn với Mạnh Tầm.
Thấy ta chỉ đi cùng hai phu lang, Lâm Tiểu Tiểu liền hỏi: “Mạnh Tầm đâu, sao không thấy huynh ấy đi cùng các người”.
Lại thêm một tình địch đến, ta không ngại trả đũa: “Lâm Tiểu Tiểu đúng không, phu lang của mình đứng bên cạnh không quan tâm, ngược lại có tinh lực xen vào chuyện nhà người ta, phu lang ta ở đâu có liên quan gì đến cô?”
Lâm Tiểu Tiểu khoanh tay hất hàm đáp: “Nếu không phải cô làm mắt Mạnh Tầm mù thì một người xuất sắc như chàng ấy sao có thể ấm ức gả cho một thôn phụ như cô”.
Ta ung dung đáp trả: “Lỗi của ta, ta sẽ tự bù đắp, không cần cô đứng ở trên cao phán xét, hơn nữa có xứng hay không, không phải cô nói là được. Lúc chỉ trích ta, phải xem lại mình là rác rưởi gì. Nếu cô thật sự thích chàng ấy, thì sao lại mau chóng hủy hôn khi chàng ấy mù chứ?”.
Thiên Thanh
“Thật lòng thích một người là mặc kệ chàng ấy nghèo khổ hay giàu có, trên người mắc bệnh gì, đều kiên định không thay đổi muốn ở bên nhau, chứ không phải tai vạ tới là mạnh ai nấy lo”.
Lời nói của ta làm Lâm Tiểu Tiểu cứng họng không biết phản bác thế nào, nhưng cô ta vẫn ra sức chống chế: “Bổn tiểu thư không khua môi múa mép với với đồ lưu manh vô lại như cô”, nói rồi cô tay quay ra chỗ tiểu nhị nói tiếp: “Ta muốn bộ y phục trong tay cô ta, đóng gói lại cho phu lang của ta”.
Tiểu nhị xum xoe đồng ý, nhưng lúc này y phục đã được mặc trên người Tử Quỳnh, thấy vậy tiểu nhị liền lạnh giọng nói: “Vị công tử này xin hãy trả trang phục lại cho ta”.
Tử Quỳnh bối rối không biết phải làm sao, ta bước lên chắn trước mặt Tử Quỳnh, nghiêm giọng nói với tiểu nhị: “Làm ăn buôn bán cũng nên nói thứ tự trước sau, bộ y phục này là ta trúng ý trước, dựa vào đâu mà phải nhường lại”.
Tiểu nhị: “Không trả tiền thì không thể coi là của các người được”.
Lâm Tiểu Tiểu tiếp lời: “Phải đó, y phục ở đây không rẻ, các người mua nổi không”.
Ta không thèm đôi co, đưa túi tiền cho tiểu nhị rồi nói: “Tiền trao cháo múc, đóng gói cho ta những bộ y phục mà các phu lang ta vừa ý ban nãy”.