Ta vừa dứt lời, Tử Hành đã ôm chầm lấy ta, “Ninh Vãn Vãn, ta yêu nàng”.
Ta cũng ôm chặt chàng ấy “Triệu Tử Hành, ta cũng yêu chàng”. Chúng ta lại quấn quýt bên nhau lần nữa. Trong lúc si mê, ta buột miệng gọi Tử Hành ca ca khiến chàng ấy hưng phấn, muốn ta lặp lại lần nữa. Ta có thể nói hàng trăm, hàng nghìn lần, miễn là chàng ấy có thể tự tin ở bên cạnh ta, yêu ta theo cách của chàng ấy.
Vòng thi kén rể thứ hai là đi săn, ai săn được nhiều con mồi nhất sẽ giành phần thắng. Đi săn là thế mạnh của Tử Hành, ta nhờ chàng ấy dạy. Quy tắc không nói nhất định phải dùng cung tên b.ắ.n nên ta lách luật, đặt bẫy săn thú. Nhờ cách của Tử Hành, ta bắt được nhiều con thú nhất, tiếp tục giành chiến thắng ở vòng hai.
Vòng thi thứ ba là nấu ăn, ta thấy sắc mặt Tử Quỳnh không tốt, quyết định chọn nấu dược thiện tẩm bổ cho chàng.
Thiên Thanh
Trong lúc chờ đợi tỉ thí, Tử Quỳnh tới chỗ nhị hoàng tử, thấy hắn đang nghiên cứu mấy đơn thuốc liền hỏi thăm. Sau khi biết ta truyền dạy cho nhị hoàng tử mấy đơn thuốc đó, Tử Quỳnh chợt thấy khó chịu, tay nắm chặt thành quyền, vùng vằng bỏ đi.
Sau khi các món ăn được dâng lên, Tử Quỳnh chỉ lấy món của ta ăn. Ta thảnh thơi đi dạo chờ kết quả. Trong lúc đi dưới hành lang, bất chợt một cánh tay kéo mạnh ta vào phòng. Ta ngạc nhiên nhận ra người đang ôm mình là Tử Quỳnh, liền hỏi: “Chàng bị sao thế?”
Bộ dạng của chàng ấy rất lạ, mặt mũi đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn, luôn miệng kêu khó chịu. Ta vội hỏi khó chịu ở đâu, nhưng chàng không nói, chỉ đẩy ta vào tường, ôm ghì lấy ta, dụi mặt vào vai ta nói trong hơi thở đứt quãng: “Thê chủ, ta khó chịu quá, nàng giúp ta được không?”
Ta vòng tay ôm lấy chàng, đỡ chàng lên giường, chàng ấy vẫn khó chịu ôm chặt ta không buông, ta hỏi: “Có phải chàng ăn nhầm thứ gì không?”
“Không có, ta chỉ ăn mấy món mọi người làm”.
“Dược thiện ta làm cho chàng chỉ có tác dụng bổ máu, chẳng lẽ người khác làm món gì xung đột với dược tính của ta”.
Chàng ấy không đáp, chỉ dụi mặt vào trán ta kêu khó chịu, ta an ủi: “Ngoan, không sao, để ta châm cứu mấy châm cho chàng là ổn rồi”.
Chàng ấy bất chợt hất tay ta ra, nói dỗi: “Ta không muốn châm cứu”, nói rồi chàng rơm rớm nước mắt, “Lừa đảo, chẳng phải nàng nói nàng là thê chủ của ta sao, chẳng phải nàng nói thật lòng muốn cưới ta sao, tại sao… tại sao không bằng lòng chạm vào ta”.
Chàng ấy càng nói càng khóc to hơn, ta vội ôm chàng giải thích: “Không phải ta không bằng lòng chạm vào chàng, chẳng qua chàng còn nhỏ”.
Tử Quỳnh đẩy mạnh ta ra lớn tiếng nói: “Ta đã lớn rồi”, sau đó chàng ngồi bệt xuống đất ấm ức nói “Tại sao trong mắt nàng chỉ có đại ca, nhị ca, không có ta. Nàng còn dạy người khác y thuật. Có phải nàng không cần ta nữa”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bước lại gần, nâng mặt chàng lên nói: “Không phải đâu Tử Quỳnh, ta giải dược giúp chàng trước, sau đó giải thích đàng hoàng với chàng được không?”.
“Ta không cần, nếu nàng không bằng lòng muốn ta thì bây giờ nàng đi đi, đừng bao giờ quản ta nữa”.
Nhìn chàng khóc tủi thân như vậy, rốt cuộc ta cũng mềm lòng, ta vuốt tóc chàng hỏi: “Chàng biết hôn không?”.
Tử Quỳnh sửng sốt: “Gì cơ”.
Ta chỉ nói há miệng, rồi đặt nụ hôn lên môi chàng ấy, giữa chúng ta chẳng còn rào cản gì nữa.
Tử Quỳnh theo ta về quán trọ, chào hỏi Tử Hành và Mạnh Tầm. Tử Hành xoa đầu Tử Quỳnh nói: “Quay về là tốt rồi”.
Lúc này ta mới biết, Tử Quỳnh đã khôi phục ký ức vào hôm ta xin cưới chàng ấy, nhưng trước đó chàng ấy bất cẩn vả ta một cái nên sợ ta giận, chỉ có thể tiếp tục giả mất trí nhớ giấu tất cả mọi người, thậm chí còn tự hạ dược mình để lừa ta. Nghe vậy Mạnh Tầm chỉ than nhẹ một câu: “Tử Quỳnh đã lớn rồi đó”.
Đại hội kén rể kết thúc, ta thắng cả ba vòng, về lý hoàn toàn có thể cưới được Tử Quỳnh, nhưng nữ đế vẫn không chấp nhận xuất thân của ta. Tử Quỳnh hết cách, đành nói chúng ta đã làm chuyện phu thê khiến nữ đế tức giận không khôi. Tử Quỳnh quỳ xuống, ôn tồn khuyên giải: “Là nhi thần hạ dược ép nàng ấy làm, mẫu hoàng muốn phạt thì phạt nhi thần đi”.
Nữ đế tức giận quát, “Con… con muốn chọc trẫm tức c.h.ế.t đúng không?”
Tử Quỳnh ôn tồn nói tiếp: “Không giấu mẫu hoàng, khi lưu lạc nhân gian, nhi thần từng chịu khá nhiều khổ sở. Cũng nhiều lần có suy nghĩ muốn tìm đến cái chết. Nhưng may mắn sau đó gặp được nàng ấy”.
“Nàng ấy cứu nhi thần khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Dạy nhi thần y thuật, trao cho nhi thần ý nghĩa tồn tại trên thế gian này. Nhi thần biết ơn nàng ấy, cũng nhận định nàng ấy là thê chủ của nhi thần từ lâu. Đời này, chỉ gả cho nàng ấy”.
Nữ đế hết cách, lại thấy Tử Quỳnh nói tốt về hai phu lang của ta nên đồng ý cho phép ta cưới chàng ấy. Nữ đế hỏi ta có muốn làm quan hay làm thái y không, ta từ chối, bởi ước hẹn của ta là đi du ngoạn thiên hạ với các phu lang, sống bình yên bên họ là đủ.
Trước khi rời đi, ta trao mấy phương thuốc và thông tin về các bệnh nan y cho nhị hoàng tử khiến hắn hết sức kinh ngạc. Ta muốn các phương thuốc được truyền bá rộng rãi, tạo phúc cho bá tánh.
Ta cùng ba phu lang ký lại khế ước, giữa trời đất bao la với tuyết phủ trắng xóa, ta cầu hôn các chàng ấy một lần nữa. Có được phu quân như các chàng là may mắn của ta.