Nhà Ta Có 3 Phu Lang

Chương 13



Chờ màn đêm buông xuống, ta thay y phục tối màu, lẻn vào phòng Tử Quỳnh. Nhìn thấy ta đánh ngất thị vệ, chàng ấy đang định hô lên thì ta vội giải thích:

“Đừng sợ, người ở bên ngoài đều bị ta đánh thuốc mê rồi”.

Ta tới gần chàng, nhìn thấy sắc mặt chàng ấy nhợt nhạt, ta vội cầm cổ tay chàng xem mạch, lo lắng hỏi: “Sao sắc mặt chàng trắng bệnh thế này, tay cũng lạnh như thế”.

Chàng ấy hất tay ta ra quát khẽ: “Hỗn xược, ngươi vậy mà dám tự ý xông vào cung của bổn hoàng tử”. Trên khuôn mặt chàng ấy chợt ửng đỏ, cúi đầu lắp bắp nói tiếp: “Còn… còn cợt nhả bổn hoàng tử”.

Ta xua tay phân bua: “Chàng đừng kích động, ta… ta không phải cợt nhả chàng đâu”.

Ta giải thích muốn bắt mạch nên mới cầm tay chàng, còn hỏi chàng ấy có nhớ ra ta, nhớ Tử Hành và Mạnh Tầm không. Nhưng chàng ấy phủ nhận, còn đuổi ta đi, dọa không đi sẽ bị tội chết. Ta buộc phải dùng thuốc để đánh ngất chàng ấy, tranh thủ xem bệnh tình của chàng. Phần đầu chàng ấy từng bị va đập, tuy khỏi nhưng vẫn còn chút m.á.u tụ trong não, có lẽ đó là lý do chàng ấy mất trí nhớ. Ta đã châm cứu cho chàng ấy, nhưng muốn hồi phục thì đêm nào cũng phải châm cứu khơi thông một lần.

Sáng hôm sau, ta đến chữa trị cho nữ đế thì gặp lại Tử Quỳnh. Chàng ấy vẫn lãnh đạm với ta. Thời gian còn dài, ta cũng không cấp bách. Ta hơ ngải đả thông tuần hoàn m.á.u cho nữ đế, Tử Quỳnh và nhị hoàng tử ngồi bên cạnh chăm chú quan sát. Ta phát hiện ra y thuật của thế giới này còn khoảng trống rất lớn, vì vậy chủ động truyền thụ một vài kỹ thuật cho nhị hoàng tử.

Ban ngày chữa bệnh cho nữ đế, ban đêm lại lén lẻn vào phòng thi châm cho Tử Quỳnh. Một đêm này, khi ta đang định đ.â.m châm thì chàng ấy thức giấc, giữ c.h.ặ.t t.a.y ta lại, ta vội giải thích: “Ta không phải là kẻ dâm tặc, ta chỉ…”

Tử Quỳnh buông tay ta, ngắt lời: “Trước kia chúng ta thật sự quen biết sao?”

Ta vui mừng hỏi: “Chàng nhớ ra cái gì rồi sao”.

Chàng ấy lắc đầu, buồn bã nói: “Không có, chỉ cảm thấy lời nói, cử chỉ của cô hơi quen, sau khi ta bị va đập đầu, được nhị hoàng huynh mang về, những ký ức ngày xưa là một mảnh trắng xóa, không nhớ ra gì hết”.

“Họ nói, đó là khoảng thời gian không cần phải nhớ lại. Nhưng không biết vì sao, mỗi đêm đáy lòng luôn cảm thấy hoảng hốt. Giống như đã quên thứ gì đó rất quan trọng. Vậy nên ta muốn biết, trước khi ta thành tam hoàng tử, ta từng là ai, cô đóng vai trò gì trong quá khứ của ta”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng nhìn thẳng vào ta chờ đợi câu trả lời, ta ngượng ngùng đáp: “Nói ra có thể chàng sẽ không tin. Tuy ta luôn đối xử với chàng như đệ đệ… Nhưng thật ra… ta là thê chủ của chàng”.

Tử Quỳnh nghe xong tin sốc này liền liêu xiêu, chân đứng không vững, mắng ta “đồ lưu manh” rồi vươn tay cho ta một bạt tai đau điếng.

Hôm sau ta đến chữa trị cho nữ đế với nửa khuôn mặt sưng húp. Nhị hoàng tử cầm đơn thuốc ta viết, sau đó nhìn mặt ta quan tâm hỏi: “Mặt của cô…”.

Thiên Thanh

Ta thản nhiên nhìn về phía Tử Quỳnh đáp: “Tình thú phu thê, ngươi không hiểu đâu”.

Tử Quỳnh nghe thấy vậy hừ một tiếng quay mặt đi. Ta quay sang nữ đế, bảo bà thử đứng dậy. Khi tận mắt nhìn thấy nữ đế có thể đứng trên đôi chân mình, nhị hoàng tử phải dụi mắt vài lần mới tin.

Ta thuận lợi lấy được vị thuốc mình cần, nhị hoàng tử muốn bái ta làm thầy, nhưng ta lấy cớ đã có đồ đệ mà từ chối. Nhị hoàng tử thấy mấy dược liệu ta chọn, liền hỏi ta: “Cô định chữa mắt cho ai à?”

“Ừm, chữa cho nhị phu lang của ta”.

Nhị hoàng tử giật mình tròn mắt kinh ngạc: “Nhị phu lang, rốt cuộc cô cưới mấy phu lang vậy?”

Ta bối rối, ngón tay chọc chọc vào nhau ngại ngùng đáp: “Cũng chỉ có ba người thôi. Vừa nãy chẳng phải huynh hỏi đồ đệ của ta là ai sao, là tam phu lang của ta đó”.

Nhị hoàng tử vỗ trán, lắc lắc đầu tiếc nuối “Không ngờ cô còn nhỏ tuổi mà đã…” một lời khó nói hết.

Nhờ công lao chữa khỏi bệnh cho nữ đế, ta được trọng thưởng rất hậu hĩnh, vô số vàng bạc châu báu, nhưng ta từ chối, chỉ xin nữ để cho ta cưới Tử Quỳnh. Nhưng hiện tại chàng ấy là tam hoàng tử, thân phận khác biệt, lại vừa được tìm về nên nữ đế từ chối.

Nhị hoàng tử cũng phẫn nộ quát: “Cô đã có ba phu lang rồi, tại sao vẫn chưa biết đủ, còn dây dưa với tam đệ của ta, đường đường hoàng tử, lẽ nào cô muốn đệ ấy gả làm thiếp của cô sao”.

Ta vội vàng cam đoan: “Nếu có thể cưới được tam điện hạ, chờ chàng ấy vào nhà sẽ có địa vị ngang hàng với các phu lang khác, không phân lớn nhỏ. Bệ hạ, lần này dân nữ thật lòng hỏi cưới, có mặt trời mặt trăng làm chứng, xin bệ hạ cho phép”.