Nhà Ta Có 3 Phu Lang

Chương 1



Trong một căn phòng nhỏ đơn sơ, ba nam tử mỗi người một phong thái đứng vây quanh một chiếc giường, trên đó có một nữ tử nhắm nghiền mắt nằm hôn mê. Cách giường không xa, Triệu Tử Quỳnh với gương mặt non nớt, làn da tái nhợt vì thân thể suy nhược không giấu được lo lắng hỏi: “Đại ca, phải làm sao đây? Sau khi thê chủ tỉnh lại, nhất định sẽ đánh c.h.ế.t đệ”.

Nhìn đệ đệ lo lắng bất an, Triệu Tử Hành vỗ vai an ủi: “Đừng sợ, người là do ta đẩy, muốn đánh thì đánh ta”.

“Trước tiên đừng lo bò trắng răng, xem người có tỉnh lại hay không đã”. Một giọng nói trầm ổn vang lên, Triệu Tử Hành và Triệu Tử Quỳnh đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía tiếng nói phát ra, chủ nhân của lời nói đó là Mạnh Tầm, khuôn mặt lạnh lùng trầm tĩnh, đường nét tuấn mỹ, đôi mắt bị mù phải cột dây vải nhưng không làm giảm đi nét phong hoa tuyêt đại của chàng ấy. Mạnh Tầm đứng dựa lưng vào cột, mặc dù mù mắt nhưng vẫn hướng ánh nhìn chuẩn xác về phía nữ tử nằm trên giường.

Thiên Thanh

Một lát sau, ta bất chợt mở mắt, cảnh tượng xung quanh vô cùng lạ lẫm. Ta vốn đang ngồi làm việc trước máy tính, bất chợt thấy đầu choáng váng, mắt hoa lên một cái ngã ra bàn, thế mà mở mắt ra đã nằm ở nơi xa lạ này, trong cơn hoang mang ta thốt lên: “Đây là đâu”.

Ta còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì bên cạnh có một tiếng nói mang theo nghẹn ngào vang lên: “Thê chủ, nàng tỉnh rồi”.

Một nam tử cao lớn khác cũng quỳ xuống nói theo: “Thê chủ, là ta xuống tay, không liên quan tới đệ đệ, muốn đánh, muốn phạt thì cứ nhằm vào một mình ta”.

Ta ngồi bật dậy, ngơ ngác hỏi: “Mấy người đang làm gì vậy? Còn có… thê chủ cái gì? Các người đang nói gì vậy, đây là đâu?”

Có lẽ ta hỏi quá nhiều, nên cả ba nam tử trước mặt đều sững sờ nhìn ta một lát. Nam tử trẻ tuổi với khuôn mặt non nớt gãi đầu hỏi: “Thê chủ, nàng không nhớ gì sao?”.

Qua lời kể của họ, ta biết được nơi này là đất nước nữ tôn, nữ tử có quyền lực tuyệt đối và được tôn sùng, ngược lại nam tử chỉ có thể tề gia nội trợ, không được thi cử, làm quan. Mà trước mặt, cả ba người đều là phu lang của ta, nhưng chẳng ai được ta gọi bằng tên thật, Triệu Tử Hành bị ta gọi là tên ngốc, Mạnh Tầm bị ta gọi là tên mù, Triệu Tử Quỳnh thì bị gọi là gánh nặng.

Ta nhận ra bản thân đã xuyên không, lại còn xuyên vào nguyên chủ không những là phế vật mà còn chuyên rượu chè, đánh chồng như cơm bữa, khiến cả ba phu lang hiện tại tuy ngoài mặt nghe lời, nhưng trong lòng luôn bất mãn và tìm cách chống đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta mượn cớ bị ngã đập đầu mất trí nhớ, làm quen lại với ba phu lang, cố gắng vớt vát hình ảnh đã thối nát của nguyên chủ. Ta không còn gọi biệt hiệu của họ nữa, cũng gọi họ ngồi ăn chung cơm với mình.

Ban đầu ba phu lang còn ngập ngừng, sau đó có vẻ còn sợ uy phong của ta nên ngoan ngoãn ngồi ăn cùng. Ta thấy Triệu Tử Quỳnh yếu ớt, thúc giục chàng ấy ăn thêm thịt, nhưng chàng vội xua tay nói: “Thịt là để cho thê chủ bồi bổ thân thể, bọn ta không thể ăn”.

Ta lợi dụng thân phận thê chủ, ra lệnh cho chàng ấy và hai người còn lại: “Kêu chàng ăn thì cứ ăn đi, người nào người nấy gầy như que củi”.

Tử Quỳnh thấy vậy, sợ hãi vâng một tiếng, cả ba người ngoan ngoãn làm theo lời ta.

Nghĩ đến vết thương trên đầu, ta hỏi lý do, Triệu Tử Hành vội buông bát cơm, đứng bật dậy nói: “Là ta đẩy thê chủ xuống núi bị va đập đầu, muốn đánh muốn phạt tùy thê chủ xử lý”. Nói rồi chàng ấy quỳ xuống, cắn răng chấp nhận chịu phạt.

Thấy ca ca mình như vậy, Triệu Tử Quỳnh cũng vội quỳ xuống xin: “Đại ca là vì cứu ta, thê chủ muốn đánh thì đánh ta đi”.

Ta vội giục họ đứng lên, hỏi rõ ngọn ngành, mới biết nguyên chủ cưỡng ép Tử Quỳnh giữa ban ngày ban mặt, khiến Tử Hành không nhịn được mà ra tay. Ông trời ơi, đẩy đúng lắm, ta không nhịn được mà thầm khen Tử Hành, sau đó ta viện cớ cú ngã làm đầu óc đã tỉnh ngộ, tha tội cho họ.

Đến tối, Tử Hành bước vào phòng ta, nói muốn hầu hạ ta, trên tay còn mang theo roi da. Ta choáng váng trước độ biến thái của nguyên chủ. Ta viện cớ vết thương chưa lành, đuổi Tử Hành đi.

Những tưởng có một đêm ngủ ngon, ai dè giữa đêm mưa lớn, sấm chớp đì đùng, bên ngoài bỗng có tiếng đập cửa gấp gáp, giọng nói của Tử Hành vang lên: “Thê chủ, thê chủ, bệnh lạnh của tiểu đệ lại tái phát, bây giờ sốt cao không hạ, xin thê chủ thưởng chút tiền để ta đi tìm thôn y tới khám”.

Ta vội quýnh lên, chạy tới phòng Tử Quỳnh, thấy Mạnh Tầm đang ngồi cạnh đắp chăn cho chàng ấy, miệng chàng ấy kêu lạnh không ngừng, ta đặt tay xem mạch, thấy mạch tượng hỗn loạn, người nóng sốt hầm hập, nếu không chữa trị e là sẽ hỏng đầu.