Nguỵ Tạo Chứng Cứ

Chương 16



[Góc nhìn của Tô Tình]

Một thung lũng hẻo lánh.

Mạnh Dao, người đã lâu không gặp, đang thẫn thờ tựa vào nắp ca-pô một chiếc xe địa hình.

Tôi tiến lên, hơi nhếch cằm:

"Người đâu rồi?"

Mạnh Dao nhẹ nhàng nghiêng đầu:

"Trong chuồng lợn."

Chỉ thấy trong chuồng lợn cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên tóc tai dơ bẩn, cả người bốc ra mùi hôi thối đang giành ăn với lợn.

Nhưng bà ta đã có kinh nghiệm, không thể giành quá đáng.

Bằng không lợn ăn không đủ no, sẽ đến cắn bà ta.

Bà ta tên Lưu Thúy Hoa.

Là tình nhân của Trương Vĩ.

Tôi bước tới, cẩn thận đánh giá bà ta.

Lưu Thúy Hoa hoảng sợ rụt rè lùi lại:

"Tôi không chạy nữa đâu, xin cô đừng đánh tôi!"

Tôi nhếch mép:

"Bà còn nhớ Trại trẻ mồ côi Cầu Vồng không?"

[Góc nhìn của Lưu Thúy Hoa]

Thành thật mà nói, bà ta đã không còn nhớ rõ nữa rồi.

Bà ta bước chân vào nghề năm mười lăm tuổi, số bé gái bị buôn bán không trăm thì cũng tám mươi.

Trại trẻ mồ côi lại càng là nơi bà ta thích tìm kiếm mục tiêu nhất.

Người phụ nữ tự xưng là Tô Tình nói rằng, bà ta từng bế đi người bạn thân nhất của cô ta ở trại trẻ mồ côi.

Bà ta dường như đã nhớ ra một chút.

Viện trưởng trại trẻ mồ côi đó cũng chẳng phải loại tốt lành gì, bớt xén kinh phí, khiến bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi thường xuyên bị đói.

Lưu Thúy Hoa dùng một cây xúc xích giá năm hào, dụ dỗ một bé gái đến.

Mắt một mí, mắt nhỏ, da ngăm đen.

Trông xấu xí thật.

Tuy nhiên có còn hơn không.

Bà ta vừa định bế cô bé lên xe, một giọng nói trong trẻo vang lên:

"Tình Tình!"

Mắt Lưu Thúy Hoa sáng bừng:

"Cái này tốt! Đúng là mầm non mỹ nhân!"

"Đừng cần con nhóc xấu xí này nữa, bế đứa xinh đẹp kia đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà ta không dám bế đi hai đứa cùng lúc, sợ động tĩnh quá lớn sẽ kinh động trại trẻ mồ côi.

Hơn nữa một đứa trong số đó xấu xí như vậy, không đáng để mạo hiểm.

Thế là bà ta ném con nhóc xấu xí xuống vệ đường, rồi bế cô bé xinh đẹp lên xe.

Con nhóc xấu xí chạy theo sau xe, vừa khóc vừa gọi.

Đáng tiếc là người nhỏ chân ngắn, rất nhanh đã bị bỏ lại đằng xa.

Lưu Thúy Hoa bán cô bé xinh đẹp được giá tốt, nhưng không lâu sau thì nghe nói cô bé không chịu nổi sự sỉ nhục mà chết.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Liên quan quái gì đến bà ta?

Dù sao tiền cũng đã vào tay rồi.

[Góc nhìn của Tô Tình]

Suy đoán của Đội trưởng Lý thật ra phần lớn đều đúng.

Ngoại trừ, tôi không phải Mạnh Giai Kỳ.

Mạnh Giai Kỳ thật sự, là Mạnh Dao.

Cảnh sát điều tra không nhận ra, vì cô ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ, sợ bị Trương Vĩ nhận ra.

Còn mục tiêu của tôi, là Lưu Thúy Hoa.

Tối xảy ra vụ án, Mạnh Dao lẻn vào khu dân cư Ninh Viễn, nhặt được gói hàng mà tôi ném ra ngoài từ phòng ngủ, rồi nhanh chóng rời đi.

Tiếp đó, chỉ 24 giờ sau khi vụ án xảy ra, khi sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tôi và Trương Vĩ.

Mạnh Dao đã bắt cóc Lưu Thúy Hoa, kẻ đang chuẩn bị trốn thoát.

Buồn cười là, Lưu Thúy Hoa bỏ trốn vì sợ Trương Vĩ sẽ khai ra những chuyện buôn bán dơ bẩn của bà ta.

Còn Trương Vĩ đến c.h.ế.t cũng không nhắc đến bà ta một chữ nào.

Từ miệng Đội trưởng Lý biết được Lưu Thúy Hoa đã trốn thoát, hắn cũng chỉ nói qua loa một câu:

"Chỉ là tình nhân mà thôi."

Mạnh Dao theo yêu cầu của tôi, bán Lưu Thúy Hoa vào thung lũng hẻo lánh nhất này.

Sau đó thản nhiên trở lại công ty làm việc.

Cảnh sát đương nhiên sẽ kiểm tra lịch sử trò chuyện của chúng tôi.

Đáng tiếc là mọi cuộc trò chuyện của chúng tôi đều không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Chúng tôi tận dụng thời gian ăn trưa để phân tích toàn bộ quá trình hành động.

Giao tiếp đơn giản bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Ngoài ra, chúng tôi không có bất kỳ liên lạc riêng tư nào.

Trong mắt đồng nghiệp, chúng tôi chỉ vì ở gần nên gượng gạo ngồi ăn trưa cùng nhau, mối quan hệ thật sự không tính là thân thiết.

Đáng tiếc, hai điều này, chúng tôi đều không có.

Tôi thay Mạnh Dao đưa Trương Vĩ lên vành móng ngựa.

Cô ấy thay tôi đưa Lưu Thúy Hoa vào địa ngục trần gian.

Đến đây, chúng tôi rút lui an toàn.