Nguỵ Tạo Chứng Cứ

Chương 11



Đội trưởng Lý mấy bước xông lên, túm lấy con vịt nhỏ màu vàng, không thể tin được nhìn tôi.

[Góc nhìn Tô Tình]

Trong phòng thẩm vấn, tôi ngồi trên ghế thẩm vấn, trước mắt đặt con vịt nhựa nhỏ màu vàng đó.

Tôi chán nản vẫy tay về phía tấm kính một chiều của phòng thẩm vấn.

Tôi biết, phía sau tấm kính, Đội trưởng Lý đang chăm chú nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, cửa phòng thẩm vấn mở ra.

Đội trưởng Lý bước vào:

"Mạnh Giai Kỳ."

Tôi mơ hồ hỏi:

"Ai?"

"Tôi tên Tô Tình mà."

"Chú có thể xem chứng minh thư của tôi."

Đội trưởng Lý đẩy con vịt nhỏ màu vàng đó về phía tôi:

"Bây giờ cô còn muốn diễn kịch nữa sao?"

"Trong số vật chứng của vụ án chưa phá giải 401, có một con vịt nhựa nhỏ màu vàng bị khoét rỗng đáy giống hệt như thế này."

"Cái của cô, giống y hệt cái được lưu trữ trong phòng vật chứng."

Tôi cười nhẹ, tự mình chơi đùa với con vịt nhỏ màu vàng.

Giữa tiếng lăn nhẹ của nó, Đội trưởng Lý đành phải nâng cao giọng.

"Cô chính là người sống sót duy nhất của vụ án 401, đúng không?"

Con vịt nhỏ màu vàng chợt dừng lại trong lòng bàn tay tôi, bị tôi nắm chặt.

Tôi khẽ ngẩng đầu:

"Đội trưởng Lý, trước đây tôi cứ nài nỉ chú hỏi về chuyện đã xảy ra ở tòa nhà đó."

"Chú vẫn luôn không nói cho tôi biết."

"Bây giờ, tôi muốn nghe."

Lý Kiến Quốc biết, anh không nên bị cô gái trước mặt này dắt mũi.

Nhưng anh rất rõ, nếu không theo luật chơi của cô ấy, cô ấy sẽ cứ im lặng mãi.

Thế là, anh bắt đầu đau khổ hồi tưởng lại vụ án 401, vụ thảm án mà anh đã cố tình né tránh suốt ba năm qua.

Đó là ngày 1 tháng 4 ba năm trước.

Nhưng nó được gọi là vụ án 401, không chỉ vì ngày tháng.

Người báo án ngày hôm đó tên Mạnh Giai Kỳ, là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Khi Lý Kiến Quốc nhận được tin báo, dẫn đội đến hiện trường vụ án, phát hiện phòng 401, tòa nhà số 5, Khu dân cư Ninh Viễn bị diệt môn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một cặp vợ chồng trung niên, cộng thêm một cậu bé năm tuổi, tất cả đều c.h.ế.t thảm trong nhà.

Người sống sót duy nhất chính là Mạnh Giai Kỳ, cô ấy thoát c.h.ế.t nhờ đi làm.

Theo lời cô ấy kể lại, sáng sớm hôm đó khi cô ấy ra ngoài đi làm, đã nhìn thấy một người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ trong khu dân cư.

Đối phương đang ngồi xổm dưới đất hút thuốc.

Khi Mạnh Giai Kỳ đi ngang qua, người đàn ông đó đột nhiên gọi cô ấy lại:

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Chào cô, xin hỏi tòa nhà số 5 đi lối nào?"

Mạnh Giai Kỳ nghĩ đối phương là đến tìm người, cũng không suy nghĩ nhiều.

Với lại cô ấy sống ở tòa nhà số 5, nên nhiệt tình chỉ đường cho đối phương.

Khi đó người đàn ông kia còn rất lịch sự cảm ơn, và khen cô ấy xinh đẹp.

Mạnh Giai Kỳ mỉm cười, rồi quay người đi làm.

Thế nhưng cô ấy sao cũng không ngờ, tối đó khi tan làm về nhà, thứ chờ đợi cô ấy lại là t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của người thân.

Sau khi thu thập chứng cứ và các chuyên gia tái hiện hiện trường, Lý Kiến Quốc đã phỏng đoán ra quá trình vụ án:

Mạnh Giai Kỳ tính cách cởi mở hướng ngoại, nhưng hơi đãng trí, thường xuyên quên mang đồ.

Thêm vào đó, ngày 1 tháng 4 hôm đó, cô ấy vừa ra khỏi nhà không lâu, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Mẹ cô ta đương nhiên cho rằng, con gái mình lại quên mang gì đó, liền không nghĩ ngợi gì mà mở cửa.

Ai ngờ, kẻ bước vào lại là một ác quỷ.

Điều đáng kinh tởm hơn nữa là, sau khi tàn nhẫn sát hại ba người, hung thủ lại thong dong ngồi giữa những thi thể, ăn sạch đĩa sữa chiên đầy ắp do mẹ Mạnh Giai Kỳ làm.

Hiện trường không để lại bất kỳ dấu vân tay hay dấu chân nào.

Hơn nữa, do khu dân cư có tỷ lệ lấp đầy không cao, cũng không có bất kỳ nhân chứng nào.

Khi Đội trưởng Lý Kiến Quốc đến trích xuất camera giám sát, bên quản lý bất động sản liên tục than vãn rằng phí quản lý không thu được, năm nào cũng thua lỗ, hoàn toàn không có tiền để bảo trì thiết bị, nên những chiếc camera đó đã sớm thành vật trưng bày.

Cảnh sát lại mất thêm rất nhiều thời gian để điều tra các mối quan hệ xã hội của gia đình họ Mạnh nhưng không thu được gì.

Mọi người đều nói, vợ chồng nhà họ Mạnh tính cách hiền lành, sống hòa thuận với hàng xóm, chưa từng gây thù chuốc oán với ai.

Hơn nữa còn rất sẵn lòng giúp đỡ người khác, bất kể nhà ai gặp khó khăn, họ đều sẵn lòng ra tay giúp một tay.

Hai đứa trẻ trong nhà cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Con gái học giỏi, vừa tốt nghiệp đại học đã vào công ty lớn, tiền đồ xán lạn.

Thằng bé tuy nhỏ hơn cô bé rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nghịch ngợm, ngày nào cũng "chị ơi, chị ơi" lẽo đẽo theo sau.

Điều vui vẻ nhất của cậu bé mỗi ngày là chị tan làm về sẽ mang quà nhỏ cho cậu.

Đôi khi là một cây kẹo mút ngọt ngào, đôi khi là một cốc nước sấu mát lạnh.

Đôi khi… là một con vịt nhựa màu vàng không đắt tiền.

"Sao chị biết em lại muốn cái này?!"

Sau một hồi điều tra khó khăn, Đội trưởng Lý đành phải chấp nhận một kết luận tàn khốc:

Gia đình họ Mạnh không có kẻ thù, đây rất có thể không phải là một vụ án do người quen gây ra.