Bích Dao nhẹ nhàng vuốt ve Tô Hàn cái trán.
Hô hấp của hắn dần dần bình ổn.
Nàng cẩn thận từng li từng tí dùng suối nước thấm ướt vải.
Ôn nhu lau trên mặt hắn vết máu.
Mỗi một cái động tác đều cực điểm nhu hòa.
Sợ đánh thức hắn ngủ say.
Nguyệt quang vẩy vào Tô Hàn trên mặt tái nhợt.
Câu siết ra hắn mệt mỏi hình dáng.
Bích Dao tâm hơi hơi co rút đau đớn.
Nàng nhớ tới trong chiến đấu mạo hiểm trong nháy mắt.
Tô Hàn không chút do dự phóng tới thằn lằn vương.
Hắn dũng cảm để cho nàng kính nể.
Cũng càng để cho nàng lo nghĩ.
Nàng nắm chặt tay của hắn.
Truyền lại yếu ớt ấm áp.
Hy vọng hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua rừng trúc.
Mang đến một chút hơi lạnh.
Bích Dao cởi áo ngoài của mình.
Nhẹ nhàng đắp lên trên thân Tô Hàn.
Nàng tới gần hắn.
Thấp giọng nỉ non tên của hắn.
Trong thanh âm tràn ngập lo lắng.
Tô Hàn không có trả lời.
Nhưng lông mày của hắn hơi hơi giãn ra.
Phảng phất tại trong mộng nghe được nàng kêu gọi.
Bích Dao nhớ lại lần thứ nhất gặp phải Tô Hàn.
Khi đó hắn còn là một cái ngây ngô thiếu niên.
Bây giờ cũng đã có thể một mình đảm đương một phía.
Trong lòng dâng lên của nàng một dòng nước ấm.
Đó là chưa bao giờ có tình cảm.
Nàng nhẹ nhàng hôn một cái ngón tay của hắn.
Động tác ngượng ngùng mà chân thành.
Nàng nói với mình đây chỉ là vì an ủi.
Nhưng đáy lòng biết hoàn toàn không chỉ như thế.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bích Dao bảo trì cảnh giác.
Lỗ tai bắt giữ lấy động tĩnh chung quanh.
May mắn chỉ có côn trùng kêu vang cùng phong thanh.
Nàng cuối cùng đã thả lỏng một chút.
Từ trong ngực lấy ra gốc kia Huyết Tủy Yêu lan.
Nó tản ra ánh sáng nhu hòa.
Cùng mùi thơm nhàn nhạt.
Bích Dao biết đây là chữa thương thánh vật.
Nàng cẩn thận bẻ một mảnh nhỏ cánh hoa.
Nhẹ nhàng để vào Tô Hàn trong miệng.
Hy vọng nó có thể gia tốc hắn khôi phục.
Chính nàng chỉ phục dùng một chút.
Giữ lại đại bộ phận cho Tô Hàn.
Vết thương của nàng còn tại ẩn ẩn cảm giác đau đớn.
Nhưng so với Tô Hàn an nguy.
Đây không tính là cái gì.
Nàng một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh hắn.
Ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt tóc của hắn.
Động tác tràn ngập trìu mến.
Tô Hàn hô hấp trở nên càng đều đều.
Bích Dao cảm thấy vẻ vui vẻ yên tâm.
Nàng bắt đầu thấp giọng nói chuyện.
Phảng phất tại đối với hắn thổ lộ hết.
Cũng giống là đang an ủi mình.
Nàng nói lên kế hoạch tương lai.
Hy vọng cùng một chỗ trở nên mạnh mẽ.
Không tiếp tục để lẫn nhau lâm vào nguy hiểm.
Thanh âm của nàng ôn nhu mà kiên định.
Dưới ánh trăng.
Ánh mắt của nàng mềm mại như nước.
Cuối cùng.
Tô Hàn mi mắt chấn động một cái.
Bích Dao nhịp tim gia tốc.
Nàng ngừng thở.
Chờ đợi hắn mở hai mắt ra.
Một lát sau.
Tô Hàn từ từ mở mắt.
Ánh mắt của hắn có chút mê mang.
Nhưng rất nhanh tập trung tại Bích Dao trên mặt.
Hắn lộ ra vẻ mỉm cười.
Âm thanh suy yếu lại ấm áp.
“Bích Dao.
Ngươi không sao chứ.”
Bích Dao nước mắt cơ hồ tràn mi mà ra.
Nàng dùng sức gật đầu.
“Ta không sao.
Ngươi cuối cùng tỉnh.”
Nàng dìu hắn chậm rãi ngồi dậy.
Động tác cẩn thận từng li từng tí.
Tô Hàn ngắm nhìn bốn phía.
Nhìn thấy dòng suối cùng rừng trúc.
Ký ức dần dần quay về.
Hắn nhớ tới cuộc chiến đấu kia.
Cùng vị kia lão giả thần bí.
“Vị tiền bối kia đâu.”
Hắn hỏi.
Bích Dao giản yếu giải thích hết thảy.
Bao quát lão giả trợ giúp cùng tặng cho.
Tô Hàn cảm kích thở dài.
“Chúng ta vận khí thật hảo.”
Bích Dao nắm chặt tay của hắn.
“Không chỉ là vận khí.
Là ngươi liều mạng bảo vệ ta.”
Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào.
Tô Hàn cầm ngược tay của nàng.
Cường độ mặc dù yếu ớt.
Lại truyền lại reassurance.
“Ngươi cũng giống vậy.
Cái kia cuối cùng một kiếm quá tinh chuẩn.”
Bọn hắn bèn nhìn nhau cười.
Bầu không khí trở nên dễ dàng hơn.
Bích Dao giúp hắn kiểm tr.a vết thương.
Phát hiện cũng tại khép lại.
Huyết Tủy Yêu lan hiệu quả rõ rệt.
Nàng thở dài một hơi.
“Chúng ta cần mau chóng khôi phục thể lực.”
Nàng nói.
Tô Hàn gật đầu đồng ý.
Nhưng hắn trước tiên quan tâm Bích Dao thương thế.
“Thương thế của ngươi như thế nào.
Để cho ta nhìn một chút.”
Bích Dao đỏ mặt lên.
Nhưng vẫn là để cho hắn xem xét.
Tô Hàn ngón tay nhẹ nhàng đụng vào cánh tay của nàng.
Nơi đó có một đạo nhàn nhạt quẹt làm bị thương.
Hắn chạm đến để cho nàng tim đập rộn lên.
“Ta không sao.
Vết thương nhỏ mà thôi.”
Nàng thấp giọng nói.
Tô Hàn lại kiên trì dùng còn lại dược thảo vì nàng bó thuốc.
Động tác của hắn chuyên chú mà ôn nhu.
Bích Dao yên lặng nhìn xem hắn.
Trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Xử lý xong vết thương.
Bọn hắn tựa ở một gốc cây trúc bên cạnh nghỉ ngơi.
Bả vai nhẹ nhàng chống đỡ.
Chia sẻ lấy lẫn nhau nhiệt độ cơ thể.
Đêm càng ngày càng khuya.
Nhưng bọn hắn đều không có chút nào buồn ngủ.
Tô Hàn nói lên trong chiến đấu chi tiết.
Tán dương Bích Dao tỉnh táo.
Bích Dao thì bội phục dũng khí của hắn.
Đối thoại của bọn họ dần dần xâm nhập.
Nói tới lẫn nhau quá khứ cùng mộng tưởng.
Tô Hàn chia sẻ hắn trưởng thành kinh nghiệm.
Bích Dao cũng mở rộng cửa lòng.
Nói lên nàng cô độc cùng khát vọng.
Loại này thẳng thắn để cho khoảng cách rút ngắn.
Tô Hàn nhẹ nhàng nắm ở bờ vai của nàng.
“Về sau ta sẽ không lại để cho ngươi tự mình đối mặt nguy hiểm.”
Hắn cam kết.
Bích Dao tựa ở trên người hắn.
Cảm thụ được hắn ấm áp.
“Chúng ta đều phải cẩn thận.”
Nàng đáp lại nói.
Dưới ánh trăng.
Bóng của bọn hắn đan vào một chỗ.
Bích Dao ngẩng đầu.
Nhìn về phía Tô Hàn ánh mắt.
Nơi đó tỏa ra tinh thần cùng nàng cái bóng.
Nàng không tự chủ được tới gần.
Tô Hàn cũng cúi đầu xuống.
Hô hấp của bọn hắn giao dung.
Thứ nhất hôn nhu hòa mà thăm dò.
Tràn ngập trân quý tình cảm.
Bích Dao nhắm mắt lại.
Đắm chìm tại trong giờ khắc này an bình.
Tô Hàn bờ môi ấm áp mà mềm mại.
Truyền lại im lặng tình cảm.
Khi bọn hắn tách ra lúc.
Hai người đều mang theo đỏ ửng.
Bích Dao xấu hổ cúi đầu xuống.
Tô Hàn cười khẽ.
“Ta vẫn muốn làm như vậy.”
Hắn thừa nhận nói.
Bích Dao nhịp tim như trống.
Nhưng nàng cảm thấy hạnh phúc.
Bọn hắn tiếp tục tựa sát.
Kế hoạch bước hành động kế tiếp.
Tô Hàn đề nghị trước tiên triệt để chữa thương.
Lại lợi dụng Huyết Tủy Yêu lan tăng cao tu vi.
Bích Dao hoàn toàn đồng ý.
Nàng lấy ra gốc kia thực vật.
Cẩn thận phân phối sử dụng.
Bọn hắn cùng một chỗ vận chuyển công pháp.
Hấp thu năng lượng trong đó.
Quá trình chậm chạp mà thoải mái dễ chịu.
Tô Hàn thực lực đang khôi phục.
Bích Dao cũng cảm thấy sức mạnh tăng trưởng.
Trong lúc đó.
Bọn hắn thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt.
Mỉm cười hoặc nhẹ sờ nhẹ đụng.
Mỗi một cái tiểu động tác đều tràn đầy thân mật.
Trời mau sáng.
Tô Hàn hoàn toàn khôi phục.
Thậm chí tu vi có chỗ tinh tiến.
Bích Dao cũng là như thế.
Bọn họ đứng đứng lên hoạt động cơ thể.
Tô Hàn nắm chặt Bích Dao tay.
“Cám ơn ngươi chiếu cố ta.”
Hắn chân thành nói.
Bích Dao lắc đầu.
“Đây là chúng ta lẫn nhau chuyện.”
Nàng tới gần hắn.
Cho ôm một cái.
Tô Hàn gắt gao ôm lại nàng.
Cảm thụ được sự tồn tại của nàng.
Cái này ôm dài dằng dặc mà ấm áp.
Phảng phất muốn đem đối phương dung nhập chính mình.
Cuối cùng.
Bọn hắn thu thập xong vật phẩm.
Chuẩn bị ly khai nơi này.
Nhưng Bích Dao đề nghị nghỉ ngơi nữa phút chốc.
Hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này.
Bọn hắn ngồi ở bên dòng suối.
Chân xuyên vào trong nước mát.
Tô Hàn giảng thuật chê cười chọc cười Bích Dao.
Tiếng cười của nàng như như chuông bạc êm tai.
Hắn cũng cảm thấy khoái hoạt.
Giữa trưa.
Dương quang xuyên thấu qua lá trúc tung xuống.
Bọn hắn chia sẻ đơn giản đồ ăn.
Bích Dao uy Tô Hàn ăn quả.
Động tác tự nhiên thân thiết.
Tô Hàn cũng làm chuyện giống vậy.
Bọn hắn tương tác giống như một đôi ăn ý bạn lữ.
Sau bữa ăn.
Bọn hắn luyện tập kiếm pháp.
Lẫn nhau chỉ điểm cải tiến.
Tô Hàn từ phía sau lưng nắm chặt Bích Dao tay.
Chỉ đạo nàng nhuyễn kiếm kỹ xảo.
Hắn đến gần để cho nàng yên tâm.
Nàng cũng dạy hắn một chút thân pháp linh hoạt.
Thời gian vui mừng cười trung trôi đi.
Chạng vạng tối.
Bọn hắn quyết định tìm kiếm một cái an toàn hơn chỗ qua đêm.
Tay trong tay dạo bước tại trong rừng trúc.
Bích Dao đầu tựa ở Tô Hàn trên vai.
Tô Hàn ngẫu nhiên hôn tóc của nàng.
Những thứ này cử động thân mật trở thành trạng thái bình thường.
Bọn hắn tìm được một chỗ sơn động.
Kiểm tr.a cẩn thận sau quyết định vào ở.
Tô Hàn phát lên đống lửa.
Bích Dao bố trí chỗ nghỉ ngơi.
Hợp tác vô gian.
Ban đêm.
Bọn hắn dựa chung một chỗ nói chuyện phiếm.
Kế hoạch tương lai mạo hiểm.
Tô Hàn hứa hẹn sẽ vĩnh viễn bảo hộ Bích Dao.
Bích Dao cũng thề không rời không bỏ.
Tình cảm của bọn hắn đang đối thoại bên trong gia tăng.
Cuối cùng.
Bích Dao tại Tô Hàn trong ngực chìm vào giấc ngủ.
Cánh tay của hắn còn quấn nàng.
Cung cấp an toàn cùng ấm áp.
Tô Hàn nhìn xem nàng an tường khuôn mặt ngủ.
Trong lòng tràn ngập tình cảm.
Hắn nhẹ nhàng hôn trán của nàng.
Nói nhỏ ngủ ngon.( Tấu chương xong )