Người Lính Của Tôi

Chương 3: Người Lính Của Tôi



Tôi kệ mẹ, ôm điện thoại vào phòng, mở khung chat với Trần Hoài.

Gõ gõ xóa xóa cả buổi, cuối cùng chỉ gửi được một câu: "Anh có đó không?"

Tin nhắn gửi đi như chìm vào biển sâu, cứ vài phút tôi lại mở ra xem một lần, nhưng vẫn không thấy hồi âm.

Mấy ngày sau đó, Trần Hoài vẫn bặt vô âm tín.

Từ háo hức mong chờ ban đầu, tôi dần trở nên nản lòng.

Thôi vậy, cũng chẳng biết anh có nói đùa hay không nữa.

Cuối tuần, tôi đi ăn đêm với đám bạn ở quán vỉa hè.

Cô bạn thân Vương Phương kéo tay áo tôi, mắt long lanh như fan girl: "Kia có một soái ca, đẹp trai kinh khủng, Hạ Tình, để tớ đi xin thông tin liên lạc cho!"

Tôi quay đầu nhìn, anh chàng ấy mặc áo thun trắng, quần short, tóc cắt gọn gàng, trông rất sạch sẽ, quả thật rất điển trai, thậm chí còn có chút quen mắt.

Tôi lắc đầu, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh Trần Hoài.

"Thôi, tớ không hứng thú."

"Ai da, thế thì đến bao giờ mới thoát ế được hả? Tớ nói rồi nha, cơ hội là phải chớp lấy!"

Vương Phương vốn thuộc tuýp người hướng ngoại, xắn tay áo là xông thẳng tới bàn bên cạnh.

Mồm miệng lanh lợi, vừa nói vừa chỉ trỏ về phía tôi.

Tôi cúi gằm mặt, xấu hổ không dám ngẩng lên.

Chẳng mấy chốc, soái ca kia đứng dậy, bước về phía tôi.

"Hạ Tình?"

Giọng nói này nghe quen quen.

Tôi ngẩng lên, nhìn chằm chằm một lúc mới phản ứng kịp.

"Anh là… Trần Hoài?"

Trần Hoài nhíu mày: "Em không nhận ra anh à?"

"Tại… anh mặc đồ vào rồi em không nhận ra."

Vừa dứt lời, cả bàn đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

"Không không, ý em là, anh thay trang phục khác nên em không nhận ra thôi."

Càng giải thích càng rối, mặt tôi đỏ như gấc, bạn bè bên cạnh bắt đầu cười phá lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Hoài nhướng mày: "Chỉ nhận đồ không nhận người à?"

Anh kéo tay tôi, đi về phía bãi biển vắng người gần đó.

"Vậy thì anh phải khiến em nhớ kỹ hơn một chút."

Biển và bầu trời xám xịt hòa vào làm một, màu biển còn đậm hơn cả trời, sóng lăn tăn trườn lên bờ cát, thấm dần đến chân.

Tim tôi đập loạn xạ, hoảng loạn tột độ.

"Này… Trần Hoài, chân em ướt hết rồi, anh buông tay em ra đi."

Chân tôi bị nước biển ngấm vào, kèm theo cát dính cả lên giày.

Tay tôi vẫn nằm gọn trong bàn tay to lớn của anh, ấm áp, khiến đầu óc tôi quay cuồng.

Trần Hoài khẽ bật cười, rồi buông tay ra.

"Hôm nay anh gọi cho em cả ngày, sao em không bắt máy?"

"Hả? Điện thoại em hết pin."

Tôi vỗ trán tự trách.

Sáng ra pin đã yếu, lại bị Vương Phương lôi đi dạo phố cả buổi, nên quên béng mất.

Trần Hoài thở phào:

"Vậy thì không sao.

Anh cứ tưởng em giận rồi.

Hồi trước bọn anh ra biển huấn luyện một tuần, phải nộp lại điện thoại, chứ không phải cố tình không trả lời tin nhắn đâu."

Nghe vậy tôi càng thêm áy náy, công việc của anh ấy đặc thù, buổi hẹn hò đầu tiên mà tôi lại cho anh leo cây.

"Em xin lỗi anh nha, Trần Hoài.

Giờ cũng muộn rồi—"

"Chưa muộn lắm đâu."

Trần Hoài cắt ngang lời tôi, giọng khàn khàn trầm thấp, nhưng đôi mắt anh sáng rực.

Anh cúi người sát lại gần, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, làm sợi tóc mai khẽ lay động.

"Chưa muộn, những chuyện muốn làm thì vẫn còn kịp."




Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com