Còn Trần Hoài… không hề hay biết.
Thậm chí tôi còn không thể nào liên lạc được với anh.
Đến khi anh quay về, e là tôi cũng chẳng còn thiết tha gì nữa, lòng tôi đã nguội lạnh, chẳng còn gì để nói.
Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện sau này.
Chúng tôi sẽ còn phải đối mặt với bao nhiêu lần chia xa như thế này?
Nước biển lạnh thấu xương, cái lạnh len lỏi từ lỗ chân lông chui vào tận xương tủy.
Tôi chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
Và rồi tôi tự hỏi…
Tôi thật sự chịu nổi kiểu yêu như thế này sao?
Vui mừng hay đau buồn, tất cả đều phải tự mình gặm nhấm.
Dù có sợ đến đâu, cũng chẳng có ai bên cạnh nắm tay mình.
Bỗng nhiên phía xa, một con sóng lớn nổi lên, trong bóng tối như thể có thứ gì đó khổng lồ đang tiến lại gần.
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát.
Tôi nhắm mắt, vừa khóc nức nở, vừa gào lên:
“Trần Hoài! Em muốn chia tay!”
Chiếc canô cao tốc xé toạc mặt nước, tiếng gió rít lên điếc tai.
Nó dừng khựng lại, ngay sát bên tôi. Một bàn tay chìa ra từ mạn thuyền, siết chặt lấy cánh tay tôi.
“Hạ Tình, em vừa nói gì?”
Tôi ngỡ ngàng, tròn xoe mắt.
“Trần Hoài?”
Khuôn mặt anh tối sầm lại, như thể vừa nhấc ra từ đáy nồi, anh kéo mạnh tôi lên khỏi dòng nước lạnh.
Tôi ngồi thụp xuống sàn tàu, chân trần chạm vào lớp ván ướt át, buốt giá. Tựa hồ sợi dây thần kinh căng như dây đàn, sau bao ngày giằng xé, bỗng… đứt phựt.
Tôi ôm lấy đầu gối, oà khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Hoài thở dài, cúi xuống ôm chặt tôi vào lòng.
“Sợ lắm phải không?”
Tôi gật đầu lia lịa, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
“Em sợ c.h.ế.t khiếp đi được.”
Trần Hoài khẽ vỗ về lưng tôi, vừa ôm, vừa nói những lời vu vơ, cố gắng xoa dịu nỗi kinh hoàng trong tôi.
Hóa ra hôm qua anh đã về, nhưng vừa đặt chân đến nhà, anh đã nhận lệnh từ công an địa phương, yêu cầu quân đội phối hợp truy bắt một đường dây buôn lậu.
“Ba mẹ em vẫn chưa biết chuyện này.
Vương Phương sợ hãi, không dám hé răng nửa lời.
Ba em bị bệnh tim, tối nay em cứ ngủ lại bên ngoài, mai rồi về.
Đừng khiến họ phải lo lắng.”
Giọng anh điềm đạm, trầm ổn, cứ như đang giao nhiệm vụ cho cấp dưới.
Chính cái sự lạnh lùng, lý trí đến tàn nhẫn ấy… lại càng khiến tôi tủi thân đến nghẹn ngào.
Về đến đất liền, Trần Hoài thuê một phòng khách sạn, lo liệu mọi thứ đâu vào đấy rồi mới đưa tôi lên.
Tôi tắm xong, khoác hờ áo choàng tắm bước ra, thấy anh đang ngồi bất động trên ghế sofa, mặt mày nghiêm nghị, quai hàm bạnh ra.
“Đồng chí Hạ Tình, câu nói vừa rồi của em là có ý gì? Nói rõ ràng.”
Tôi tiến đến, ngồi xuống mép giường, mím chặt môi, không đáp.
Giờ còn nói gì được nữa? Nhìn sắc mặt Trần Hoài thế kia… ai còn đủ can đảm thốt ra hai chữ “chia tay”?
“Hạ Tình, hai chữ ‘quân nhân’ không chỉ là một danh hiệu, mà còn là trách nhiệm.”
Trần Hoài bước đến, quỳ một gối xuống trước mặt tôi, nắm chặt lấy bàn tay tôi, ánh mắt anh nghiêm trang, chưa từng thấy bao giờ.
“Ba mẹ anh đều là quân nhân.
Từ nhỏ đến lớn, gia đình anh chưa từng có một cái Tết trọn vẹn.
Ba anh từng nói —
‘Ngày đoàn viên của người khác, chính là ngày gia đình mình phải chịu cảnh chia ly.’