Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 940



Chung Vũ chưa từng nghĩ người đến cứu mình lại là LiễuTự Diêu, càng không hiểu vì sao sau khi cứu mình, hắn lại nhất quyết mang mình đến nơi này.

Nhưng khi nhìn thấy chiến trường phía xa, bản năng khiến y lập tức muốn rời khỏi đó.

Liễu Tự Diêu mấy lần ngăn lại đều không được, đến lúc Chung Vũ kiên quyết định bỏ đi, trên chiến trường bỗng vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, chấn động đến mức mặt đất cũng rung chuyển không ngừng.

Mọi ánh mắt đều bị tiếng nổ ấy hấp dẫn — nơi phát ra âm thanh, từng mảng mây đỏ chậm rãi dâng lên.

Tựa như sương khói, vừa hư vừa thực, như mộng như ảo.

Giữa làn mây ấy ẩn chứa khí tức hỗn loạn và cường bạo của quỷ vực — đó chính là Huyết Vực, một dạng lĩnh vực cao cấp hơn cả quỷ vực không thể giải, là loại mạnh nhất trong tất cả các quỷ vực.

Sự đáng sợ của nó nằm ở chỗ có thể phân giải và nuốt chửng mọi lĩnh vực đã thành hình — mà với quỷ tu, lĩnh vực chính là sức mạnh căn bản để chiến đấu.

Mất đi quỷ vực, đồng nghĩa với việc mất đi năng lực chiến đấu.

Song, trong những trận chiến thông thường, hầu như chẳng ai từng thấy Huyết Vực xuất hiện, bởi chỉ khi lấy chính sinh mệnh của mình làm vật hiến tế, mới có thể mở ra thứ lĩnh vực tối thượng ấy.

Mà một khi nghi thức hiến sinh đã bắt đầu, thì không thể dừng lại — khi huyết vực tiêu tan, cũng là lúc sinh mệnh chấm dứt.

Người có tu vi càng cao, sinh mệnh càng mạnh, thì huyết vực họ tạo ra càng hùng mạnh, phạm vi càng rộng lớn.

Lúc này đây, Huyết Vực vừa bùng nổ đã lan tràn khắp bầu trời, trong khoảnh khắc liền nuốt chửng toàn bộ quỷ vực của Xích Phát tướng quân, rồi từ từ ép sát hắn, luồng uy áp khủng khiếp ấy nhanh chóng đè bẹp hoàn toàn khí thế ban đầu của hắn.

Chính trong giây phút ấy, Xích Phát tướng quân  cảm nhận được mối nguy sinh tử. Hắn vừa dốc sức dựng lại quỷ vực để trì hoãn đà lan tỏa của huyết vực, vừa huy động toàn bộ linh lực trong cơ thể, điên cuồng chạy trốn. Thế nhưng, dưới áp lực tuyệt đối của huyết vực, hắn không có nổi nửa giây để thở.

Mỗi khi huyết vực chạm vào thân thể, giáp trụ lập tức tan chảy, hắn buộc phải điên cuồng ngưng tụ quỷ vực mới để bảo vệ bản thân, rồi lại lảo đảo tìm đường tháo chạy.

Nửa canh giờ trôi qua, huyết vực vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Trong lúc truy sát Xích Phát tướng quân, luồng sức mạnh đó cũng lan sang khu vực giao chiến của các quỷ tu khác.

Vốn dĩ phe Kiều Nguyệt Thành đang chiếm ưu thế, nhưng khi huyết vực tràn tới, từng tên thuộc hạ của Xích Phát tướng quân đều hóa thành tro tàn trong nháy mắt, cục diện lập tức đảo ngược.

Khung cảnh ấy, trong giới quỷ, ngàn năm khó gặp một lần. Kẻ có thể tạo ra huyết vực mạnh đến thế, tất nhiên là người có năng lực cực cao, sinh mệnh lực cực mạnh. Mà sinh mệnh lực càng mạnh… lại càng nghĩa là hắn vẫn còn nhiều năm để sống.

Trong quỷ giới, chưa từng có ai ngu ngốc đến mức tự hiến sinh mạng của mình để tạo huyết vực, tự tay chặt đứt đường sống. Thế nhưng, một khi huyết vực được dựng lên, người đó sẽ trở thành tồn tại cao hơn tất thảy.

Xích Phát tướng quân vẫn không ngừng bỏ chạy, quân quỷ của Kiều Nguyệt Thành cũng bị ép đến không ngóc đầu lên nổi.

Tất cả đều bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt — cũng như người đang đứng giữa biển mây đỏ kia.

Chung Kế Niên.

Không ai là không biết đến cái tên ấy. Bởi tòa Quỷ Vương thành này chính là một tay ông dựng nên.

Thế nhưng, vì sao ông lập ra Quỷ Vương thành, ban đầu mang ý nghĩa gì  thì nay, hầu như chẳng còn ai nhớ.

Huyết vực tiếp tục mở rộng, né tránh toàn bộ binh sĩ của Quỷ Vương thành, cũng tránh khỏi phạm vi nơi Liễu Tự Diêu và Chung Vũ đang đứng.

Chung Vũ chỉ biết lặng người nhìn vào bóng dáng trong mây đỏ ấy.

Sau khi Xích Phát tướng quân bị trọng thương ngã xuống, huyết vực lại một lần nữa cuộn lên truy đuổi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nghiến răng, cố chống đỡ cơn đau bị huyết vực thiêu đốt, cho đến khi làn mây đỏ bắt đầu tan rã  hắn biết, sinh mệnh của Chung Kế Niên cũng đã đi đến điểm cuối cùng.

Dù thân thể đã bị dày vò đến tàn tạ, nhưng ngay lúc này, trong đáy mắt của Xích Phát tướng quân lại lóe lên một tia hưng phấn điên cuồng.

Càng thống khổ, chiến ý trong hắn càng bốc cháy mãnh liệt.

Bóng người giữa mây đỏ đã theo Huyết Vực tan biến mà hoàn toàn biến mất, người của Quỷ Vương thành còn chưa kịp bi ai, thì một đạo huyết quang sát khí ngút trời từ xa vút trở lại. Theo bước chân của hắn, luồng uy áp nặng nề kia lại lần nữa bao phủ toàn bộ chiến trường.

Áp lực ấy không chỉ đến từ tu vi cường đại của Xích Phát tướng quân, mà còn là từ danh hiệu của hắn — thứ khiến bất cứ ai khi đối diện đều cảm thấy mình thấp bé, không dám thở mạnh.

Ánh mắt Quỷ Vương vốn vẫn dõi về nơi Chung Kế Niên ngã xuống, nhưng khi cảm nhận được Xích Phát tướng quân đã quay lại, hắn buộc phải thu liễm tâm thần, ngẩng đầu, bước lên nghênh chiến.

Không biết vì sao, phong cách chiến đấu của hắn bỗng thay đổi hoàn toàn.

Nếu như trước đó còn thận trọng, dè dặt, thì lúc này lại như một kẻ quyết liều mạng, chẳng buồn giữ lại một hơi sức nào, tựa như ngay khoảnh khắc này, chỉ muốn lấy mạng đổi mạng, kéo kẻ địch cùng xuống địa ngục.

Nếu Chung Kế Niên còn sống, hẳn sẽ nhận ra  dáng vẻ Quỷ Vương hiện giờ, chính là bộ dạng năm xưa khi ông vì dân chúng quỷ giới mà liều c.h.ế.t chiến đấu với yêu vật phản loạn Bích Thanh.

Có lẽ trước đó, sau trận chiến với Xích Phát tướng quân, lại thêm nỗi đau vì mất con, rồi gặp Tô Kỳ Mộc mà bị thương nặng lần nữa, những vết thương chồng chất ấy đã bào mòn hết thảy ý chí của hắn.

Nhưng khi nhìn thấy Chung Kế Niên hiến tế sinh mệnh, ngưng tụ Huyết Vực bằng m.á.u thịt của chính mình, trong lòng hắn – kẻ từng mang danh Quỷ Vương  bỗng dậy sóng.

Hắn không còn rõ mình đang cảm thấy điều gì — bi thương, hối hận, hay căm hận chỉ mơ hồ như vừa chạm lại được vào “chính mình” của những năm tháng xa xưa ấy.

Khi hắn từng dùng một chiếc bánh đường cứu lấy mạng Chung Kế Niên, cười ngạo nghễ mà thề rằng, một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành đại anh hùng cứu độ muôn dân.

Khi hắn lần đầu quyết đấu với Bích Thanh, bị đ.á.n.h đến thê thảm, vẫn cố chống chế rằng chỉ vì sơ suất, bị đ.á.n.h lén.

Khi hắn nói: “Nếu có được một tòa thành kiên cố, ta sẽ cho mọi người một nơi bình yên để trú ngụ.”

Và chính Chung Kế Niên đã vì lời nói đó, không ngủ không nghỉ, dựng nên Quỷ Vương thành này cho hắn. Khi ấy, hắn đã cười rạng rỡ, mời tất cả bước vào thành, lòng ngập tràn tự hào.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đó là hắn của năm xưa — tràn đầy nhiệt huyết, chịu bao thương tích cũng chẳng thấy đau.

Lúc này, sức mạnh mang theo nỗi bi phẫn và đau thương của Quỷ Vương, lại một lần nữa nổ tung, thẳng hướng Xích Phát tướng quân  lao tới.

Ở nơi xa, Sở Lạc ngồi trên một cành cây cao, lặng lẽ nhìn khung cảnh trước mắt.

Bên cạnh nàng, người giấy  của Liễu Tự Diêu lặng lẽ đứng yên.

“Sớm đã đoán được ông ta sẽ c.h.ế.t,” nàng nhẹ giọng nói, “chỉ không ngờ lại t.h.ả.m đến thế này.”

Bên kia người giấy , không có tiếng đáp lại — chỉ có thể nghe mơ hồ tiếng nức nở nghẹn ngào của Chung Vũ truyền qua.

Sở Lạc khẽ liếc sang, trầm mặc một lát, rồi thu người giấy  vào tay áo, thân ảnh hóa thành một luồng sáng, phóng thẳng về phía chiến trường nơi binh sĩ Quỷ Vương thành và Kiều Nguyệt thành đang giao tranh kịch liệt.

Nhờ sức ép của Huyết Vực ban nãy, lực lượng Quỷ Vương thành dần chiếm ưu thế. Lúc này, Độ Lăng đang hăng hái chỉ huy quân lính, dồn ép tàn quân của Xích Phát tướng quân vào thế tuyệt vọng.

Thế nhưng, giữa lúc không ai để ý, ngay phía sau Độ Lăng, một bóng người lặng lẽ hiện ra.

“Là ai!” Hắn lập tức xoay người, kinh hãi quát lên, nhưng khi nhìn rõ người đến là Sở Lạc, liền thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, ngay giây sau, đôi mắt hắn bỗng trợn tròn — cảm giác quen thuộc ấy lại ùa về, như lần trước, khi bụng hắn bị ai đó xé toạc…