Người Hầu Gia Chọn Là Ta

Chương 7



“Tiểu thư...”

 

Vân Thư cắn môi, kéo tay áo của ta, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

 

Ta thu lại ánh mắt, vỗ nhẹ lên cánh tay Vân Thư, trấn an nàng ấy.

 

Thiếu nữ thầm mến anh hùng, ta hiểu.

 

Lục Vân Trì trong mắt bọn họ tốt đẹp bao nhiêu thì ta lại không xứng bấy nhiêu.

 

Anh hùng sánh vai mỹ nhân là giai thoại, nếu anh hùng lại sánh cùng nữ nhân xấu xí thì đó chính là trò cười.

 

Ta đã quen với tình cảnh này nhưng Vân Thư rõ ràng vẫn còn ít gặp. Cũng đúng thôi, khi nàng ấy đến bên cạnh ta, tam phòng Giang gia đã sụp đổ, tự nhiên không còn cơ hội cùng ta tham dự những yến hội thế này nữa.

 

“Đi thôi.” Ta nhìn thấy nàng ấy thực sự không thoải mái, liền đứng dậy, nhìn về con đường nhỏ trong vườn: “Chủ nhà còn chưa tới, chúng ta đi sang nơi khác dạo một vòng rồi quay lại sau.”

 

Khi rời khỏi đám tiểu thư thế gia kia, Vân Thư rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều.

 

Ta đã lâu không đến phủ Học sĩ nhưng nếu chỉ đi dạo trong vườn, cũng chẳng thể lạc đường.

 

Dưới một gốc liễu, ta đang chỉ cho Vân Thư xem đàn cá chép mập mạp trong hồ thì một nha hoàn mặc váy xanh bước đến.

 

“Xin hỏi, có phải là Giang nhị tiểu thư không?”

 

“Ngươi là ai?” Ta khẽ nhíu mày, trên mặt có chút nghi hoặc.

 

“Giang nhị tiểu thư, nô tỳ là Thái Vân, hầu hạ bên cạnh Tam tiểu thư. Tam tiểu thư sai nô tỳ đến mời tiểu thư đến đình trúc một chuyến.”

 

“Thái Vân?” Ta nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, vừa cười vừa đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới một vòng: “Ta lại không biết, từ bao giờ bên người Tam tiểu thư Trương gia lại có thêm nha hoàn đến từ phương Nam vậy?”

 

“Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai? Ai sai ngươi tới?”

 

Biểu cảm của người trước mặt thoáng cứng đờ, ngập ngừng một lát rồi gượng cười, đáp: “Giang nhị tiểu thư, nô tỳ không hiểu tiểu thư đang nói gì? Nô tỳ thực sự là do Tam tiểu thư sai đến mời người.”

 

Ta lắc đầu, cũng lười đôi co với nàng ấy, liền kéo Vân Thư: “Chúng ta đi thôi, cũng đến lúc phải quay lại rồi.”

 

“Giang... Giang nhị tiểu thư!”

 

Thấy ta định rời đi, người kia lập tức cuống lên, liên tục gọi mấy tiếng, thậm chí còn có ý định tiến lên ngăn cản.

 

Ta vội lùi về phía sau một bước: “Đừng vội, đừng vội, ta là khách tới nhà, đi lại trong vườn thì không sao nhưng những chỗ khác cũng không tiện đi lại lung tung. Ta và Tam tiểu thư vốn không thân thiết cũng chẳng có hiềm khích gì, nếu có chuyện gì muốn nói, đợi lát nữa trong yến tiệc nói rõ cũng không muộn.”

 

“Cũng không cần phải lén lút tránh né người khác, ngươi cứ quay về nói rõ ràng với Tam tiểu thư, ta tin nàng ấy sẽ không trách tội ngươi đâu.”

 

Lúc này, ngay cả Vân Thư cũng nhận ra có điều bất thường, sắc mặt trầm xuống, đưa tay chắn trước mặt ta, ngăn cản đối phương, bảo vệ ta tiếp tục đi về phía đình nghỉ mát.

 

Nhưng người kia vẫn không từ bỏ, tiếp tục dây dưa.

 

Ngay khi chúng ta đang giằng co, sau lưng đã vang lên một giọng nam trầm ổn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Thái Vân.”

 

Ta quay đầu lại, lập tức chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.

 

Lục Vân Trì.

 

5

 

Nhìn người trước mặt, ta có chút hoảng hốt.

 

Nói là vị hôn phu nhưng ấn tượng của ta đối với hắn đã sớm phai nhạt, chỉ biết rằng hắn là trưởng tử dòng chính của Lục gia, cũng giống như ta, mẫu thân mất sớm, sau khi phụ thân lấy kế thất, hắn được đưa đến Lan Châu, luôn sống cùng ngoại tổ phụ.

 

Những lần gặp mặt ít ỏi của chúng ta cũng chỉ là khi còn nhỏ.

 

Lúc đó chúng ta cùng ngồi chung một bàn, ta chậm hiểu, hắn trưởng thành sớm, lại thêm cả hai đều không phải kiểu người thích cười nói.

 

Khi những đứa trẻ khác đang vui đùa, chúng ta ngồi cùng nhau cũng chỉ nói chuyện về sách vở, món ăn.

 

Hắn từng tặng ta những bức tượng đất sét, diều giấy trong hội chùa, ta từng khâu giúp hắn vết rách trên tay áo, tặng hắn một cái túi thơm tự tay làm...

 

Mọi chuyện trông có vẻ rất tốt, thậm chí ở một mức độ nào đó, ta cảm thấy chúng ta rất giống nhau, đều là những kẻ đáng thương bị số phận ruồng bỏ.

 

Chỉ là hắn có lựa chọn, còn ta thì không.

 

Khi Giang gia suy bại, hắn khổ công dùi mài kinh sử, một bước thành danh được thiên hạ biết đến, cái tên Lục Vân Trì càng ngày càng cách xa ta.

 

Ta biết hắn sẽ không cưới ta, cũng chưa từng nghĩ sẽ gả cho hắn nhưng hết năm này qua năm khác, ta vẫn chẳng đợi được lễ thành thân, cũng chẳng nhận được một phong thư từ hôn.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Ta không biết hắn đang nghĩ gì.

 

Nhưng ta phải thừa nhận, bất kể hắn có thích ta hay không thì ít nhất, trong tình cảnh phụ mẫu đều qua đời, thân phận vị hôn thê của Lục Vân Trì đã giúp ta tránh được không ít phiền phức.

 

Các trưởng bối trong gia tộc, dù thế nào cũng phải nể mặt hắn mà không dám tùy tiện quyết định số phận của ta. Nhờ vậy mà ta và Vân Thư mới có thể sống yên ổn trong Đông viện Giang phủ.

 

Thế nhưng, giờ phút này, hắn lại xuất hiện trước mặt ta.

 

“Lục Hầu gia.”

 

Ta lấy lại tinh thần, khẽ nhún người hành lễ, cử chỉ đoan trang.

 

Nghĩ lại cũng có chút xót xa, lúc trước Giang gia từng là một gia tộc nổi danh có ba vị Học sĩ, vậy mà giờ đây chỉ còn lại những cử chỉ bề ngoài hoa mỹ này mà thôi.

 

“Giang nhị tiểu thư.”

 

Lục Vân Trì ôm quyền đáp lễ.

 

Thái Vân, người vừa thất lễ, đứng bên cạnh đầy ngượng ngùng, lí nhí gọi một tiếng “Hầu gia”.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com