Người Hầu Gia Chọn Là Ta

Chương 4



Đại bá mẫu mỉm cười, liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh, nàng ta liền nâng những món lễ vật mang theo lên.

 

Vài cuộn gấm vóc, mấy hộp điểm tâm cùng thêm chút gạo, mì, thịt cùng vài thứ nhu yếu phẩm khác, không phải vật quý giá nhưng lại rất thực tế

 

Ta nhìn thoáng qua, mỉm cười: “Đa tạ Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu.”

 

Vân Thư cũng cười, nhanh nhẹn bước lên chỉ dẫn đám nha hoàn kia sắp xếp, cái nào cần đưa vào bếp thì đưa vào bếp, cái nào cần cất vào tủ thì cất vào tủ.

 

Người đến không có ý tốt.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta đại khái cũng đoán được mục đích của bọn họ đến đây là để làm gì nhưng nếu bọn họ không nói ra, ta cũng vui vẻ giả vờ hồ đồ, cứ thế trò chuyện phiếm một lúc lâu.

 

Cuối cùng Đại bá mẫu có vẻ đã không thể ngồi yên, nhướng mày một cái, liếc mắt ra hiệu cho Nhị bá mẫu.

 

Nhị bá mẫu khẽ giật giật khóe môi, có thể nhìn ra được bà ta có chút không vui nhưng dưới ánh mắt ép buộc của Đại bá mẫu, cuối cùng cũng mở lời:

 

“Uyển Thanh à, bây giờ tuổi tác con cũng không còn nhỏ nữa, còn định tiếp tục chờ Lục gia sao?”

 

3

 

“Nhị bá mẫu nói gì vậy? Hôn nhân là do phụ mẫu định đoạt, mai mối làm chủ. Mặc dù phụ mẫu của Uyển Thanh đều đã qua đời nhưng hôn sự này từ lâu đã được định sẵn, có lý nào lại thay đổi?"

 

“Lục Hầu gia kia căn bản không thích con. Chuyện của hắn và đích thứ nữ của Lạc Thiện Bá, con chưa từng nghe người khác nói sao?”

 

“Thịnh tiểu thư sao? Cũng có nghe qua đôi chút.” Ta mỉm cười, lại lần nữa nâng chén trà lên.

 

“Vậy mà con vẫn còn...”

 

Nhị bá mẫu nhìn có vẻ hơi sốt ruột nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Đại bá mẫu ấn xuống. Một ánh mắt quét qua, tất cả người hầu trong phòng đều lui ra ngoài.

 

Nhìn cảnh này, ta chỉ cảm thấy buồn cười.

 

Người ở đây, chỉ cần có mắt có tai, không điếc không câm, ai mà không đoán được tiếp theo bọn họ sắp nói gì?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trước đó vài ngày, Lục gia năm lần bảy lượt sai người đến cửa, thậm chí Lục phu nhân cũng đích thân ghé thăm, chẳng phải chuyện gì bí mật. Cần gì phải khổ sở làm chuyện bịt tai trộm chuông này?

 

*Bịt tai trộm chuông: mang ý nghĩa chỉ việc làm điều gì đó mà không muốn đối mặt với sự thật hoặc cố tình không nghe, không nhìn thấy những điều rõ ràng, hiển nhiên.

 

Chờ khi người hầu đã ra ngoài hết, Đại bá mẫu nhẹ ho hai tiếng, mở miệng tận tình khuyên nhủ:

 

“Uyển Thanh, Nhị bá mẫu của con tính tình nóng vội nhưng không có ý xấu. Bà ấy nói vậy cũng là vì muốn tốt cho con. Bây giờ con đã biết rõ chuyện này, vậy chúng ta cũng không vòng vo với con nữa.”

 

“Hôn sự giữa con và Lục Hầu gia đã được định sẵn từ khi còn trong bụng mẫu thân. Bây giờ con đã hai mươi hai tuổi, lẽ ra đã sớm gả vào cửa nhà hắn. Thế nhưng, bao nhiêu năm qua, Lục gia vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì. Con là đứa trẻ thông minh, lẽ nào lại không nhìn thấu?”

 

“Lời này vốn không nên để người làm bá mẫu như ta nói ra nhưng cho dù con có thật sự gả vào Lục gia nhưng từ trên xuống dưới Lục gia có mấy ai thật lòng coi trọng con? Trên thì không được bà bà yêu thương, dưới không được phu quân sủng ái. Mà tình cảnh hiện nay của Giang gia chúng ta sợ là chẳng lọt nổi vào mắt Lục gia. Đến lúc đó, ai có thể giúp con đây? Con người không thể chỉ nhìn ánh hào quang rực rỡ bên ngoài, mà còn phải xem...”

 

Đại bá mẫu vô thức nâng chén trà lên, còn chưa kịp nói hết câu, ta đã thẳng thắn ngắt lời bà ta:

 

“Lục phu nhân rốt cuộc đã hứa cho Đại bá mẫu lợi lộc gì, mà Đại bá mẫu lại tận tâm tận lực như vậy?”

 

“Đứa nhỏ này thật là, con nói gì thế? Chúng ta đều là vì muốn tốt cho con thôi!”

 

Có lẽ lời ta nói quá mức thẳng thắn, sắc mặt Đại bá mẫu có chút không vui, đôi mày nhíu lại thật chặt.

 

Ta nâng chén trà, chậm rãi uống một ngụm: “Đa tạ ý tốt của Đại bá mẫu. Những năm qua Uyển Thanh ta đã quen sống tự tại một mình, trong lòng tự có tính toán, không cần phiền đến Đại bá mẫu nhọc lòng quan tâm.”

 

“Đứa trẻ này!” Đại bá mẫu lắc đầu thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra chút thương hại: “Có phải trong lòng con vẫn còn oán trách bá mẫu không? Những năm qua con sống khổ cực, chúng ta đúng là không đủ quan tâm tới con. Con có oán giận cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Uyển Thanh à, cho dù như vậy, con cũng không thể lấy tương lai của mình ra đánh cược.”

 

“Lục gia là kiểu người như thế nào, con cũng hiểu rõ mà. Hôn nhân của nữ nhi chẳng khác nào lần thứ hai đầu thai. Nếu lựa chọn sai, một khi rơi vào đó rồi, sẽ không có cơ hội xoay chuyển, đừng vì tức giận mà mạo hiểm lúc này.”

 

Bà ta nói rồi còn ân cần kéo tay ta, nhẹ nhàng vỗ về.

 

“Đại bá mẫu nói gì vậy? Sinh thành nuôi dưỡng là bổn phận của phụ mẫu, ngoài phụ mẫu thân sinh ra, không ai có trách nhiệm với Uyển Thanh, Uyển Thanh cũng không có lý do để oán hận.”

 

“Đại bá mẫu thật sự đã lo lắng quá rồi, sự quan tâm của người, Uyển Thanh vô cùng cảm kích.”

 

“Đứa trẻ này sao lại khách sáo như vậy..."

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com