Ta cân nhắc từng câu, chỉ trả lời ngắn gọn, so với sự cởi mở tự nhiên của Thịnh Vô Hạ, sự thận trọng của ta trông có vẻ vô cùng dè dặt.
Nói chuyện được một lát, Hoàng thượng cảm thấy không thú vị liền cho ta lui xuống.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đến khi quay lại góc ngồi, phía sau lưng áo đã ướt đẫm một mảng.
Người ta nói làm bạn với vua như chơi với hổ nhưng đối với ta, càng giống là bảo hổ lột da.
Xung quanh truyền đến vài tiếng cười khẽ, ta cúi đầu không nói gì.
...
Yến tiệc trong vườn chỉ là khúc dạo đầu, phần đặc sắc nhất luôn nằm ở phía sau.
Hoàng thượng chỉ ở lại một lát rồi dưới sự hầu hạ của thái giám thân cận, liền rời đi.
Hoàng hậu ở lại, còn Quý phi vì không hòa hợp với Hoàng hậu, đương nhiên cũng cảm thấy chẳng có gì thú vị. Đợi Hoàng thượng rời đi, bà ta tùy tiện tìm một cái cớ, để tâm phúc bên cạnh ở lại rồi cũng quay về cung nghỉ ngơi.
Yến tiệc sinh thần phía sau sẽ do hoàng hậu chủ trì, dã là buổi tiệc chọn phò mã cho Công chúa Minh Hoa, vậy đương nhiên phải để nàng ấy gặp mặt các công tử thế gia ở kinh thành.
Những công tử được tuyển chọn đã sớm chờ tại thủy tạ, có Tam hoàng tử đi cùng tiếp đãi.
Khi ta đi theo đám người qua đó, liếc mắt đã trông thấy trong đám đông phía đối diện, Lục Vân Trì đang nâng chén rượu, ngắm cảnh hồ.
Tam hoàng tử đứng bên cạnh hắn, hai người dường như đang trò chuyện rất hợp ý.
Hoàng thượng đang thời tráng niên nhưng Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đã sớm tranh đấu đến mức như nước với lửa.
Chọn phe vào lúc này thật sự không phải là một quyết định khôn ngoan.
Lục Vân Trì dường như cảm nhận được ánh mắt ta đang nhìn hắn, hơi nghiêng đầu nhìn về phía ta.
Ánh mắt đó lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức ta thậm chí nghi ngờ có phải mình đã nhìn nhầm rồi không.
“Mẫu hậu, Thất muội.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tam hoàng tử dẫn đầu, đám người cùng hành lễ với Hoàng hậu nương nương và Công chúa Minh Hoa.
Hoàng hậu nương nương mỉm cười vô cùng hiền hòa, để tránh làm cho đám người bị gò bó, chỉ nói đôi ba câu đơn giản rồi để lại một vị ma ma bên người ở lại, sau đó rời đi.
Dù là chọn Phò mã cho Công chúa nhưng đồng thời cũng là cơ hội để các tiểu thư và công tử thế gia kết giao.
Mà có ma ma và rất nhiều cung nữ trông chừng, cũng không lo xảy ra chuyện gì quá đáng.
Công chúa Minh Hoa từ lâu đã có người trong lòng, chỉ trò chuyện sơ qua với những người vây quanh, sau đó e thẹn bước về phía tân khoa Trạng nguyên, Mạnh Trường Quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi đi, nàng ấy còn không quên đẩy Thịnh Vô Hạ về phía Lục Vân Trì.
Hai má Thịnh Vô Hạ đỏ bừng, quay đầu nhìn thoáng qua ánh mắt trêu chọc của mọi người xung quanh, sau đó rụt rè bước đến chỗ Lục Vân Trì.
Cánh tay của Lục Vân Trì bị người bên cạnh huých nhẹ một cái, đối phương nhướn mày nhìn hắn, sau đó cực kì hiểu chuyện, đong đưa cây quạt rời đi.
Ta nhìn hắn.
Mà hắn lại nhìn nàng ta.
Đột nhiên, ánh mắt của Lục Vân Trì quét qua ta nhưng chỉ trong thoáng chốc liền dời đi.
Ta đảo mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt của những người xung quanh ngoài sự chế giễu, còn có cả thương hại.
Đúng vậy, người trong đình đối diện kia chính là vị hôn phu của ta.
Nhưng lúc này, hắn lại đang ở bên cạnh một nữ tử khác.
Ở ngay trước mặt ta.
Cũng phải, ta chỉ là kẻ ngoài cuộc.
Ta dời mắt đi, không thèm để ý đến những câu hỏi không có ý tốt xung quanh, chỉ im lặng bước về phía góc vườn, một mình ngắm cảnh hồ.
Gió nhẹ lướt qua, dưới ánh mặt trời, mặt hồ lấp lánh gợn sóng, tiếng cười nói vang vọng theo làn gió. Còn ta, đứng lặng trong góc, hoàn toàn lạc lõng giữa chốn náo nhiệt này.
Không bao lâu sau, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ta còn chưa kịp xoay người, một bàn tay đã nhanh chóng vươn tới, định giật lấy tấm khăn che mặt của ta.
Ta vội vàng nghiêng đầu né tránh, nhanh chóng dịch sang một bên. Khi đứng vững lại, ta mới nhận ra người trước mặt là Tạ Viễn Sơn, trưởng tử của Định Viễn Bá, gã là biểu đệ của Lục Vân Trì, cũng là tên công tử ăn chơi nổi danh trong kinh thành.
“Tạ Tiểu Bá gia, ngài đang làm gì vậy?”
“Không làm gì cả, chỉ là tò mò, muốn nhìn thử xem rốt cuộc sau lớp khăn che mặt này là dung mạo thế nào mà thôi.”
Tạ Viễn Sơn nhếch môi, ánh mắt lướt qua ta, không có chút đứng đắn nào.
Ta thuận theo ánh mắt gã nhìn qua, ở phía lan can cách đó không xa, mấy công tử ăn mặc hoa lệ đang tựa vào đó, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười đầy hứng thú.
Cũng giống như không phải ai cũng có thể trở thành vị hôn phu của Công chúa, trong số những công tử thế gia được mời tới, luôn có vài kẻ chỉ để gom cho đủ số lượng, để tránh quá mức lộ liễu, cũng cần những người đến làm nền, giống như những tiểu thư đi theo Công chúa.
Tạ Viễn Sơn là trưởng tử của Định Viễn Bá, cũng được coi là người có danh tiếng trong kinh thành, lại thêm mẫu thân của gã vì hôn sự của gã mà lo lắng không thôi, nên việc gã có tên trong danh sách mời cũng là lẽ tất nhiên. Chỉ đáng tiếc, bản thân gã lại chẳng ra gì.
Nhìn dáng vẻ bọn họ lúc này, sao ta có thể không hiểu? Chẳng qua là muốn tìm chút niềm vui mà thôi. Đúng lúc trong số tất cả tiểu thư thế gia có mặt hôm nay, ta là người không có chỗ dựa, lại còn là cái tên có thể mang đến trò cười nhiều nhất.