Nhìn bóng mình dưới đất lúc thì kéo dài, lúc thì thu ngắn lại.
Cuối cùng, tôi ngồi xuống một trạm xe buýt ven đường.
Ánh mắt dõi theo từng chiếc xe lao vun vút qua phố, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hối hận.
Hối hận vì đã để lộ cảm xúc.
Hối hận vì đã nói ra những lời quá đỗi yếu đuối.
Khiến người khác tưởng rằng tôi thật sự để tâm đến anh tôi.
Thật sự để tâm đến cái danh “em gái ruột”.
Thật phiền.
Thật xấu hổ.
Khi đầu óc dần bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra mình vừa cư xử thật ngốc nghếch.
Trạm xe không có một bóng người.
Tôi liếc nhìn bảng giờ xe, lúc này đã hơn mười một giờ khuya.
Đã qua giờ xe buýt ngừng hoạt động từ lâu.
Tôi không mang theo ba lô.
Điện thoại vẫn còn trong túi.
Nhưng tôi lại không muốn về nhà ngay lúc này.
Tôi mở bản đồ ra xem, từ đây đi bộ về nhà mất khoảng một tiếng rưỡi.
Thế là tôi quyết định chậm rãi đi bộ về.
Khi đi ngang con sông, chuẩn bị bước lên cầu vượt, tôi thoáng thấy một bóng người nhỏ bé đang cúi xuống bới thùng rác với một bao tải to đùng sau lưng.
Chiếc áo bẩn thỉu, cũ kỹ và rộng thùng thình,
Cơ thể gầy gò,
Ánh mắt hoảng sợ quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động — tất cả khiến linh hồn tôi chấn động dữ dội.
Đêm mùa hè phương Nam, gió vẫn hầm hập nóng, chẳng mảy may mát mẻ.
Chỉ trong một khoảnh khắc, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi.
Tôi như rơi vào một vòng xoáy, mọi thứ trước mắt bỗng trở nên méo mó, chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Ký ức bị chôn giấu nơi sâu nhất bắt đầu trỗi dậy.
Quá khứ không muốn nhớ tới ấy, như một cơn ác mộng, khiến tôi nghẹt thở.