Nhưng khi lật đến cuối trang, không có con dấu, dấu giáp lai cũng không có.
“Sao không có dấu?”
Cô ngạc nhiên hỏi Lương Mộng.
Lương Mộng không nói với Lâm Thanh rằng Lương Tỉnh cần rút vốn, gần đây không thể có bất kỳ sự kiện nào ảnh hưởng đến cổ phiếu Long Tuyền, vì vậy hợp đồng của Lữ Châu phải đợi một tháng.
“Còn tùy vào biểu hiện của cô thôi.”
Lương Mộng thẳng thắn nói.
Cô mong Lâm Thanh sẽ tự mình thừa nhận việc “mượn gió bẻ măng” dò la thông tin từ phòng marketing.
“Biểu hiện của tôi, tôi biểu hiện gì chứ?”
Lâm Thanh vô cùng lo lắng, vội vàng lại gần xoa bóp vai cho Lương Mộng.
Lương Mộng có chút thất vọng, thấy Lâm Thanh vẫn chưa chịu thừa nhận, nên tiết lộ một chút: “Hợp đồng do Cindy soạn thảo.”
Lâm Thanh ngừng tay lại.
Thật ra sau khi bốc đồng gọi điện cho Cindy hôm đó, cô đã hối hận.
Người ta nói quan tâm quá sẽ rối, Lâm Thanh hôm đó bị cảm xúc lấn át.
Nhưng vì bị sếp chỉ đích danh, cô không còn cách nào khác đành phải thừa nhận: “À, đúng rồi.
Tôi có liên hệ với cô ấy, giục tiến độ.”
“Là hỏi cho Long Tuyền, hay cho chính cô?”
Lương Mộng nghiêm túc, ngồi thẳng người.
“Tôi…”
Lâm Thanh biết bây giờ cô nói gì cũng chỉ càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
Sai thì đã sai rồi.
“Tôi hỏi cho chính mình.”
Giọng Lâm Thanh nhỏ hẳn đi, khủng hoảng niềm tin một lần nữa xuất hiện giữa cô và Lương Mộng.
“Xin lỗi, chị Lương.”
Lương Mộng quay đầu nhìn Lâm Thanh, người đang đỏ bừng mặt, thở dài một hơi, không nói gì.
“Chuyện này nói lớn thì là lạm dụng chức quyền; còn nhỏ thì… chẳng có cách nào để nói nhỏ cả.”
Lương Mộng tức giận.
“Tôi biết mà, tôi biết.
Tôi sai rồi, chị Lương.”
Lâm Thanh là kiểu người biết nhận lỗi, và lần này, lời xin lỗi của cô rất chân thành.
Lương Mộng quyết định cho Lâm Thanh thêm một cơ hội, nghĩ đến việc đây là lần đầu phạm lỗi, và sự việc này chưa gây hậu quả cho công ty.