Ngược Bố Chồng, Nuôi Mẹ Chồng

Chương 11



Mọi chuyện còn suôn sẻ hơn chúng tôi tưởng, nhất là thái độ và sự thay đổi của mẹ tôi. 

 

Phải nói là mẹ tôi không chịu nổi khi thấy Chước Chước bị ấm ức. 

 

Ba đứa con ruột như chúng tôi cộng lại, cũng chưa chắc quan trọng bằng Chước Chước trong lòng bà. 

 

Nhưng Chước Chước chưa bao giờ phụ lòng yêu thương của mẹ tôi. 

 

Cô ấy dắt mẹ tôi đi mua sắm, đi tận hưởng cuộc sống. 

 

Tôi phát hiện, mẹ tôi trẻ ra rất nhiều, tâm trạng vui vẻ hơn, nụ cười luôn nở trên môi, thậm chí còn dũng cảm hơn trước. 

 

Tôi thường lén cười thầm. 

 

Rồi lại tự trách mình, vì tất cả những điều này không phải do tôi mang lại cho mẹ. 

 

Tôi là một kẻ hèn nhát, nhát gan. 

 

Một lần nữa, tôi nhận ra mẹ tôi đối với Chước Chước thật tốt, khi chúng tôi chuẩn bị đi Vân Nam mua nhà, bà đã viết tên Chước Chước vào tất cả giấy tờ. 

 

Còn căn nhà ở Lệ Giang, là do Chước Chước tự bỏ tiền mua. 

 

Tôi đúng là một kẻ vô dụng. 

 

Ăn bám mẹ, ăn bám vợ. 

 

Khi đứa con của chúng tôi sắp chào đời, ngọn núi đè trên đầu tôi đã ở rất xa, rất xa rồi. 

 

Tôi muốn thay đổi, muốn trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. 

 

Muốn trở thành trụ cột của gia đình. 

 

Mẹ tôi vậy mà lại muốn tính toán rõ ràng với đứa con trai ruột như tôi!

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Tiền lãi từ tiệm bánh, mẹ tôi chia đôi, nhưng phần của bà hầu như để nguyên mà chuyển vào tài khoản ngân hàng của Chước Chước. 

 

Tôi nghĩ, có lẽ mình là con nhặt về, còn Chước Chước mới là con gái ruột của bà. 

 

Phải rồi, hai người họ cùng ăn phần ngon nhất của dâu tây, còn tôi thì ăn phần cùi. 

 

Bao giờ tôi mới được ăn phần ngon nhất đây? 

 

Nhìn mẹ tôi, vợ tôi và con gái tôi đang ngồi trên sofa, trước mặt là một đĩa đầy những quả dâu tây ngọt nhất. 

 

Tôi nghĩ, chắc cả đời này, tôi cũng không được ăn đâu nhỉ... 

 

“Bố ơi, bố ăn đi!” 

 

Một quả dâu tây được đưa đến trước mặt tôi. 

 

Dù trên quả dâu còn dính nước miếng của con gái, nhưng thật sự rất ngọt, ngọt đến tận đáy lòng. 

 

Bên kia, Chước Chước đang thì thầm với mẹ tôi, rồi phá lên cười sảng khoái chẳng chút giữ hình tượng. 

 

Nhìn thế nào cũng thấy cô ấy thật đáng yêu, thật khiến người ta yêu quý. 

 

Hôm cảnh sát đến nói rằng bố tôi đang lang thang đầu đường, không nơi nương tựa, tôi lại bình tĩnh như một mặt hồ chết. 

 

Không một chút xót xa, cũng chẳng có cảm xúc gì d.a.o động. 

 

“Tôi sẽ về lo liệu.” 

 

Nhiều người cho rằng tôi nên đón ông ấy về Lệ Giang để chăm sóc. 

 

Họ hàng khuyên nhủ, bạn bè cũng khuyên nhủ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/nguoc-bo-chong-nuoi-me-chong/11-end.html.]

 

Nhưng tôi chỉ cười mà không đáp. 

 

Họ đâu hiểu được nỗi ám ảnh ông ta gây ra cho tôi lớn đến nhường nào, sự tổn thương ông ta mang đến cho mẹ tôi sâu đậm ra sao. 

 

Đưa ông ta vào viện dưỡng lão, ông ta mắng tôi thậm tệ. 

 

Mắng tôi bất hiếu, mắng tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa… 

 

Tôi bình thản nghe xong, rồi đi đóng tiền. 

 

“Tống Trinh, con thật sự mặc kệ bố sao? 

 

"Bố là bố của con mà!”

 

“Từ nhỏ, bố đã rất lạnh nhạt với con, nhưng lại cho hai đứa con trai nhà dì Lâm bất cứ thứ gì chúng nó muốn. 

 

"Con từng thắc mắc tại sao lại như vậy. 

 

"Và rồi sau này, con mới biết, thì ra là vì bố ngoại tình, nên ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’. 

 

"Cả đời này của con suýt nữa bị bố hủy hoại và cả mẹ con cũng vậy. 

 

"Sau này, bố cứ ở viện dưỡng lão đi. 

 

"Nếu bố bỏ ra ngoài, con sẽ không quan tâm nữa đâu. 

 

"Cũng chẳng ai quan tâm đến bố đâu.” 

 

Tôi quay lưng rời khỏi viện dưỡng lão, không ngoảnh lại. 

 

Đứng ngoài cổng, tôi lau nước mắt. 

 

Lúc Chước Chước gọi video đến, tôi vẫn còn đang khóc. 

 

“Bố ơi, bố ơi…” 

 

Giọng nói non nớt của con gái vang lên. 

 

Tôi bật cười thành tiếng. 

 

“Bố ơi, nhìn này, con và mẹ xây lâu đài nè! 

 

"Con là công chúa, mẹ là hoàng hậu, còn quốc vương là bố… 

 

"Bố khi nào về thế ạ?” 

 

“Mai bố về. 

 

"Mẹ đâu rồi con?” 

 

“Mẹ đang trồng hoa ạ.” 

 

Qua màn hình, tôi thấy Chước Chước đang bê chậu hoa nặng ra sân. 

 

Ôi trời ơi, cái chậu nặng như thế! 

 

Nhỡ đâu rơi xuống đè trúng cô ấy thì sao? 

 

Nhà này mà thiếu tôi thì làm sao được? 

 

Phải về ngay, lập tức, ngay bây giờ! 

 

Phải quay về bên cạnh họ, yêu thương họ, bảo vệ họ. 

 

(Hoàn)