Ngọc Lan Chi Từ

Chương 4



08

 

Đám đông bu lại xem náo nhiệt cũng dần tản đi.

 

Bà chủ tiệm son phấn, lệ rơi như mưa, quỳ rạp trước mặt ta dập đầu.

 

“Đại ân của Tiểu thư, Niệm Thu chẳng biết lấy gì báo đáp.”

 

Ta đỡ nàng dậy: “Cô có thể báo đáp. Ta có một cửa tiệm, những hộp son phấn cô làm đều rất tinh xảo. Chúng ta cùng nhau buôn bán, thế nào?”

 

Hôm nay ra ngoài, vốn là ta muốn xem qua cửa tiệm mà tổ mẫu để lại, định bụng sẽ gây dựng chút sinh ý.

 

Dẫu sao thì, giữa ta và Phó Ngọc Hành, cũng chẳng phải phu thê chân chính.

 

Ta không thể cả đời ngửa tay trông cậy người khác.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nàng ngấn lệ nhìn ta, đôi mắt sáng như thu thủy: “Được, tiểu thư bảo ta làm gì, ta liền làm cái đó.”

 

Chỉ mất bảy ngày, chúng ta đã sắp xếp đâu vào đấy, chọn giờ lành ngày tốt để khai trương tiệm son phấn.

 

Thế nhưng buôn bán lại vô cùng ảm đạm.

 

Người đầu tiên – và duy nhất – đến cửa, lại là quản sự Hạ phủ.

 

Hắn đến thay phụ thân ta truyền lời.

 

“Lão gia khuyên tiểu thư sớm đóng cửa tiệm, phận nữ nhi chẳng nên xuất đầu lộ diện. Nếu tiểu thư vẫn khăng khăng cố chấp, đừng trách lão gia đoạn tuyệt phụ tử tình thâm.”

 

Ta mân mê chiếc hộp gấm trong tay, nhàn nhạt đáp: “Chẳng phải từ lâu ông ấy đã chẳng coi ta là con gái rồi sao?”

 

Mặt quản sự khi thì xanh mét, lúc lại trắng bệch.

 

Người ra giải vây lại là Phó Ngọc Hành đến đón ta về phủ, hắn ôn hòa như ngọc, khẽ mỉm cười nói:

 

“Phiền quản sự chuyển lời tới nhạc phụ đại nhân, ta vì bận công vụ nên không thể thường xuyên bầu bạn. Việc khai tiệm buôn bán này là do ta đồng ý cho phu nhân làm.”

 

Quản sự không dám ở lâu, vội vàng cáo từ rút lui.

 

Ta ngẩng đầu, chăm chú nhìn gương mặt ôn nhu, tươi cười của Phó Ngọc Hành.

 

“Vừa rồi lời chàng nói là thật lòng ư? Từ xưa nam tử vốn chẳng thích nữ tử xuất đầu lộ diện, mà thương nhân lại địa vị thấp hèn. Việc này đối với chàng, đâu thể xem là chuyện hay?”

 

“Nàng khai tiệm này, lòng có vui không?”

 

“Tuy hiện giờ buôn bán chưa khấm khá, nhưng trong lòng ta lại thấy vui vẻ, bởi vì đã có hy vọng.”

 

“Chuyện gì khiến phu nhân ta vui vẻ, sao có thể không là chuyện tốt được chứ?”

 

Ta bỗng chốc ngẩn ngơ, trong mắt hắn chan chứa thâm tình.

 

Thế nhưng ta và hắn, chẳng qua mới chỉ ở chung được hơn một tháng.

 

Chẳng lẽ… là ta nhìn nhầm người rồi?

 

09

 

Ta cùng Phó Ngọc Hành không lập tức hồi phủ.

 

Hắn đưa ta đến tiệm gấm lụa để đặt may y phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ta đâu có thiếu xiêm y, cớ gì phải tiêu tốn như vậy?”

 

Phó Ngọc Hành mỉm cười, ôn nhu như gió xuân.

 

“Phu nhân thông minh tuyệt thế, có may bao nhiêu y phục cũng chẳng tính là xa xỉ. Vài ngày nữa, Hoàng thượng mở yến chiêu đãi tân khoa trạng nguyên và các sĩ tử trúng tuyển, đặc biệt căn dặn phải mang theo thê thất cùng dự tiệc.”

 

Ánh mắt hắn ấm áp, nhìn ta chăm chú: “Phu nhân, nàng có nguyện ý nể mặt?”

 

“Ta…”

 

Phó Ngọc Hành nhẹ giọng dò hỏi: “Tất nhiên, Lục Vân cùng tân nương hắn cũng sẽ có mặt. Nếu phu nhân e ngại…”

 

“Ta nào có sợ.”

 

Nửa tháng trước, Lục Vân đã cưới Liễu Như Miên làm vợ.

 

Phản bội tình thâm chẳng phải ta, cớ gì ta phải né tránh?

 

Ta chỉ tay vào hai tấm vân gấm quý giá nhất trên bàn, nói với chưởng quầy: “Chọn hai tấm này, nhất định phải làm cho tinh mỹ nhất.”

 

Mười ngày sau, Phó Ngọc Hành đưa ta vào cung dự yến.

 

Nam nữ phân bàn.

 

Trước khi vào chỗ ngồi, đám nữ quyến tụ tập ở thiên điện, trò chuyện hàn huyên.

 

Trong điện, không ít ánh mắt chỉ trỏ, bàn tán về ta.

 

Chẳng ngoài mấy lời chê bai ta hạnh kiểm bất chính, trèo cao mà cưới được trạng nguyên lang.

 

“Dẫu có là trạng nguyên phu nhân, nghe nói nàng ta mở một tiệm son phấn ngoài Đông Nhai, nữ tử khuê phòng mà lại rao hàng dọc đường, thật mất hết thể diện.”

 

“Cũng may muội gả cho Lục đại nhân, chứ Phó trạng nguyên sau này chỉ e đường quan lộ lắm chông gai.”

 

Liễu Như Miên cười nhẹ, trong mềm mại có gai: “Các tỷ đừng nói vậy, dẫu sao nàng ta cũng là con gái của Thái phó.”

 

“Như Miên, muội thật là người lương thiện. Đến Thái phó còn chẳng muốn nhận nàng ta là con, muội còn đứng ra bênh vực.”

 

Tiếng cười khe khẽ vang lên, rơi từng lời vào tai ta.

 

Ta giả vờ như chẳng nghe thấy gì.

 

Ma ma vào truyền lời, bảo chúng ta đã có thể nhập yến.

 

Muốn vào chính điện, phải đi qua một hành lang thật dài.

 

Hai bên hành lang, trên án đặt đủ loại bình sứ tinh xảo.

 

Nghe nói đó đều là vật mà Hoàng hậu vô cùng yêu thích.

 

Khi sắp bước vào chính điện, hai nữ tử phía sau bỗng chen lên, ép ta vào giữa.

 

Cả hai mỗi người đều cố tình va mạnh vào ta một cái.

 

Ta trừng mắt, nhận ra đó chính là hai vị quan phụ nhân vừa nãy chuyện trò cùng Liễu Như Miên.

 

May mà ta đứng vững, bước chân hơi loạng choạng nhưng vẫn giữ được thăng bằng.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com