Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 1153:



Mấy phút sau.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Ngươi liên tục lừa gạt đối phương hai
lần, do đó thoát khỏi cục diện hẳn phải chết."
"Xét thấy ứng phó kiệt xuất của ngươi, suất diễn hiện giờ đã gia tăng."
"Suất diễn của ngươi như sau:"
"5/10."
"Theo thời gian chuyển dời, đối phương nhất định sẽ tỉnh táo lại, từ đây khó có
thể mắc muu."
"Xin hãy nhanh chóng thu thập suất diễn để giúp Đặc Hiệu Sự thăng cấp."
Tất cả chữ nhỏ thiêu đốt lại biến mất.
Liễu Bình nói với Libertas: “Hiện tại có thể nói chuyện, chúng ta phải nghĩ cách
nhanh chóng xuyên qua toàn bộ chiến trường."
"Ngươi vẫn chỉ có thể sắm vai phàm nhân?"
Libertas hỏi.
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
"Vậy chúng ta dùng phương thức xung phong đi, thế nào?"
Libertas nói.
"Ngươi xác định sẽ không có vấn đề?"
Liễu Bình nói.
"Là như thế này - người chỉ cần chạy, ta phụ trách canh chừng ở chung quanh
người, xoá sạch tất cả những tên thò đầu ra."
Libertas vỗ vỗ cây súng trong tay và nói.
"Vậy đi?"
“Đi!"
Thân thể Liễu Bình bật lên, chạy như điên vào sâu trong cánh đồng tuyết.
Libertas ở hắn bên cạnh không ngừng lao vút theo.
"Bên kia có động tĩnh."
Liễu Bình nhắc nhở.
"Không cần lo, giao cho ta ––”.
Libertas ấn cái nút trên ống phóng hỏa tiễn.
Một phát hoả tiễn lập tức bay ra, làm nổ tung cả mảnh tuyết địa.
ễ ắ
Liễu Bình bông lắc mình.
Hình như Libertas đã cảm nhận được gì, lập tức lao đến vị trí của hắn, chỉ thẳng
khẩu súng về phía trước.
Một con quái vật mới ló đầu ra từ dưới nền tuyết-- “Tạm biệt!”.
Libertas bóp cò súng.
Phanh! Súng hoa cải bắn ra hiệu quả đánh lui, lập tức khiến con quái vật biến
mất không thấy bóng dáng.
Liễu Bình thổi tiếng huýt sáo, khen ngợi: “Tiến bộ không nhỏ đấy."
"Chỉ cần đi tới!"
Libertas nói.
Hai người lấy tốc độ cực nhanh rong ruổi trên cánh đồng tuyết.
Cho dù là quái vật nào hiện thân, Libertas cũng có thể vòng quanh Liễu Bình
không ngùng lao tới, giải quyết sạch sẽ tất cả uy hiếp trước khi nó xảy ra.
Mấy chục phút sau.
Rốt cuộc hai người cũng xuyên qua toàn bộ cánh đồng tuyết, đến cổng một tòa
thành trì.
"Thành công!"
Libertas hưng phấn nói.
"Không tồi, chúng ta có thể bắt đầu đúc giáp."
Liễu Bình cũng mỉm cười và nói.
Bên kia.
Hư không lại mở ra lần nữa.
Nữ tử kia lại đi ra.
Ả đứng trên cánh đồng tuyết, trầm ngâm nói: “Vừa rồi... Đều là giả..."
Ngùng mấy phút.
Ả nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ấn một bàn tay lên mặt đất.
Tinh vân như sương mù xoay tròn tụ tán quanh thân ả, phát ra tiếng gầm gừ
rung trời.
"Liễu Bình!"
"Ta khiến cho Mộng Cảnh này hoàn toàn hóa thành thân thể ta ––”.
"Từ giờ trở đi, ngươi không còn chỗ nào có thể ẩn núp nữa!”.
Ở mặt đất bàn tay chạm vào, một rồi lại một đồng tử dựng thẳng mở ra, toàn bộ
mặt đất hóa thành huyết nhục mấp máy.
Huyết nhục và trong mắt khuếch tán ra bốn phương tám hướng, dần dần lan
tràn, mắt thấy đã sắp hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ Mộng Cảnh Một đầu khác của
ồ ế
cánh đồng tuyết.
Liễu Bình lập tức cảm nhận được điều gì đó.
Từng bông tuyết vội vã bay xuống trước mắt hắn, cấu thành nhắc nhở phù:
“Cảnh cáo!"
"Mộng Cảnh sẽ hoàn toàn hóa thành thân thể của đối phương."
"Đối phương đang trong trạng thái phong ấn, lần thi pháp này sẽ dùng hết phần
lớn sức mạnh của nó, nhưng bí vẫn có thực lực một kích giết chết ngươi."
"Đối phương sẽ lấy Mộng Cảnh để đúc thành chiến giáp cường đại có thể ngăn
cản Cô mệnh của ngươi."
"Xin hãy mau chóng rời khỏi Mộng Cảnh!"
"Mộng Cảnh đã không thể đúc chiến giáp cho người nữa rồi!"
Tất cả bông tuyết lập tức tan vỡ.
Liễu Bình đứng tại chỗ rơi vào trầm mặc.
Libertas bên cạnh lại hưng phấn nói: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Kế tiếp
là nhiệm vụ gì?"
"Ngươi nghỉ ngơi một chút trước –– Đúng rồi, tốt nhất đi giết ma thần để thăng
cấp thành thần linh, phải nhanh."
Liễu Bình nói.
"Xem ra nhiệm vụ sau không cần ta ra tay?"
Libertas nhún vai và nói.
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
"Được thôi, người tiếp tục cố lên, ta đi đăng thần đây."
Libertas nói xong thì hóa thành thẻ bài, bay trở về sách thẻ.
Liễu Bình vung vẫy cánh tay, bày ra tầng tầng lớp lớp ảo giác, hoàn toàn che
chắn mình lại.
Từ chỗ hắn nhìn ra phương xa, có thể thấy toàn bộ mặt đất đều biến thành huyết
nhục đỏ thẫm, mà vô số những tròng mắt cũng hiện lên dày đặc trong đó, làm
Mộng Cảnh hóa thành mảnh đất vô cùng yêu dị.- -Hắn của tương lai từng nói
qua, sức mạnh của Mộng Cảnh vô cùng cường đại.
Hiện tại chẳng lẽ phải giao cho đối phương?
Không.
Tên kia kiêu ngạo ương ngạnh như thế, vì sao không cho nó một bài học chứ?
Liễu Bình chậm rãi đi đến trước vách tường dưới sự vây quanh của tầng tầng
lớp lớp ảo giác.
Lúc này cả vách tường cũng hoàn toàn biến thành màu da, trên đó có từng trong
mắt đang mở to.
ễ ấ
Liễu Bình ấn tay lên vách tường -- Chỉ một thoáng.
Hắn phát động “Đặc Hiệu Sư"
! Hắn cũng biến thành một trong mắt, treo trên vách tường.- - Có lẽ toàn bộ thế
giới đã hóa thành thân thể của ngươi, nhưng hiện tại ta cũng là một bộ phận của
ngươi! Thượng đế bỗng lên tiếng: “Chú ý, nó đã bắt đầu thu thập tất cả thế giới
chi chủ nữ tính, muốn đúc thành một bộ chiến giáp."
"Ta biết, ta đang đợi chiến giáp kia của nó."
Liễu Bình lạnh nhạt nói.
"Đoạt lại sao? Đoạt xong cũng không dùng được."
Thượng đế nói.
"Ta dùng được hay không thì nói sau, dù sao giành được rồi thì nó cũng không
có cái để dùng."
Liễu Bình nói.
"Cẩn thận, tên kia tràn ngập sức mạnh tà dị, người hoàn toàn không đánh lại
nó."
Thượng để nhắc nhở.
"Lúc đánh thắng được thì hai bên có thể quyết đấu chính diện, hiện tại đánh
không lại, tất nhiên ta phải dùng hết thủ đoạn -- chúng ta am hiểu nhất là tà môn
ma đạo, không phải sao?"
Liễu Bình trầm giọng mà nói.
"Không phải tà môn ma đạo, là cứu vớt đầy chính nghĩa và thần thánh."
Thượng để sửa đúng


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com