- Một nửa chỗ này là của chúng ta, chúng ta cũng giàu lắm.
- Chỉ một nửa thôi, nhưng toàn bộ thì tốt hơn. Lựa chọn như vậy, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết làm. – Cậu bé khẽ nói.
Tống Du Nhiên im lặng.
Chỉ trách cô đã để thằng nhóc này nghèo khổ quá lâu.
Giờ nhìn thấy tiền, Tống Thanh Thần thật sự không thể đi nổi nữa.
Bầu không khí ngượng ngùng.
Tạ Cảnh Xuyên đột nhiên kéo tay phải Tống Du Nhiên, anh quỳ xuống trước mặt cô.
Ánh nắng chiều rực rỡ đến mức chói mắt. Tống Du Nhiên yêu một người đàn ông trẻ tuổi như vậy, có thể quỳ một gối xuống nắm tay cô.
- Tống Du Nhiên, tất cả là lỗi của anh. Anh không nên nói em ác ý, không nên đối xử với em như vậy, ngàn vạn lỗi lầm đều là lỗi của anh.
Tống Du Nhiên bỗng nhiên có chút mơ hồ.
- Anh làm gì vậy?
Tạ Cảnh Xuyên cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, rơi xuống tay cô.
Mắt anh đỏ bừng, anh nói.
- Tống Du Nhiên, về bên anh đi. Anh sẽ giao Tập đoàn Tạ An cho em. Anh cũng sẽ giao anh cho em.
Mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất trong nháy mắt.
Tống Du Nhiên muốn lùi lại, nhưng tay cô đã bị giữ chặt.
Lúc này.
Tim cô đập thình thịch không kiểm soát, giọng nói run rẩy.
- Tạ Cảnh Xuyên, anh muốn làm gì?
Tạ Cảnh Xuyên lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ túi áo khoác, chậm rãi đeo vào ngón áp út của cô.
- Tình yêu anh nợ em, anh sẽ từ từ đền bù cho em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Anh muốn đền bù cho tôi sao? - Tống Du Nhiên nhìn anh với ánh mắt khinh thường.
- Nói thì dễ lắm. Tạ Cảnh Xuyên, anh nghĩ rằng chỉ cần anh muốn tặng nó cho tôi thì tôi sẽ nhận sao?
Cô đưa tay định chạm vào ngón áp út, nhưng bị Tạ Cảnh Xuyên giữ lại.
- Tống Du Nhiên, chẳng phải em muốn trả thù anh sao?
Tạ Cảnh Xuyên nói từng chữ một.
- Chỉ cần em còn ở vị trí Tạ phu nhân, tất cả những gì của anh đều là của em! Nếu sau này anh để em chịu chút bất hạnh nào, em cứ bỏ rơi anh! Để anh mất mặt! Biến anh thành kẻ ăn mày lang thang, đây không phải là trả thù sao?
Đây là lần đầu tiên Tống Du Nhiên thấy Tạ Cảnh Xuyên như vậy.
Thấp hèn, cố chấp...
Cô quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của mình trong người đàn ông này.
Cô không biết có nên thở dài hay không. Thiên Đạo luân hồi là một vòng luân hồi tốt đẹp.
Nhưng lúc này, cô vẫn rất buồn.
- Mẹ ơi! - Cậu bé kéo góc quần áo của cô.
- Mẹ ơi, đề nghị này nghe có vẻ không mất mát gì cả!
Tạ Cảnh Xuyên vẫn quỳ một chân một gối suốt, không hề đứng dậy. Anh dùng hết sức lực gọi cô bằng giọng nhỏ.
- Du Nhiên, anh...
- Nghe có lý đấy.
Tống Du Nhiên không tiếp tục tháo chiếc nhẫn ra nữa. Ngược lại, cô cúi đầu nhìn Tạ Cảnh Xuyên.
- Vì tiền, tôi sẽ chịu chút ủy khuất. Trước mắt, tôi sẽ nhận chức Tạ phu nhân. Nhưng mà, Tạ Cảnh Xuyên, anh nên chuẩn bị tinh thần rời khỏi nhà bất cứ lúc nào.
Tạ Cảnh Xuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cười nói.
- Được rồi.
Cậu bé bên cạnh vỗ tay reo lên.
- Mẹ con sắp giàu rồi!
Rồi nhỏ giọng.
- Giờ con có bố rồi!
- Sao thế? - Diệp Di Văn thay xong váy cưới bước ra, nhìn đám đông bên ngoài tò mò hỏi.
- Tôi vừa đi thay váy cưới mà mấy người làm gì vậy?
Tô Mộc Phong bước tới, bế cô vào phòng thay đồ.
- Em yêu, chuyện này hơi phức tạp, để anh từ từ nói chuyện với em.