Nghe Nói Em Đã Từng Yêu Anh Như Sinh Mệnh

Chương 29



Sáu năm sau.

Họ sẽ ngồi xổm bên cạnh Diệp Di Văn và các thám tử tư suốt 24 giờ một ngày.

Cuối cùng, anh cũng tìm được một tin tức đáng mừng.

Có người ở bên kia đại dương gọi cho Diệp Di Văn.

- Tớ ổn.

Chỉ hai từ.

Cuộc gọi kết thúc.

Và giọng nói đó khiến vị thám tử tư đã ăn dầm nằm dề nhiều năm nay phấn khích.

Cùng ngày hôm đó.

Chuyến bay riêng của Tạ Cảnh Xuyên đến London.

Anh đã từng thấy trong nhật ký của Tống Du Nhiên rằng cô muốn cùng anh cho chim bồ câu ăn ở quảng trường.

Vẫn còn rất nhiều việc vô nghĩa phải làm, nhưng thế là đủ để hai người g.i.ế.c thời gian.

Nghe có vẻ ngớ ngẩn.

Nhưng sau khi cô rời đi.

Tạ Cảnh Xuyên đã đến đó một mình vài lần.

Luôn luôn có rất nhiều người, chỉ có điều khi trời mưa thì yên tĩnh hơn một chút, ngồi trên ghế dài, chim bồ câu nhà sẽ đậu trên vai bạn.

Anh nhớ lại những "cuộc gặp gỡ tình cờ" mà Tống Du Nhiên đã ghi lại.

Một tuần sau ở London.

Cuối cùng cũng có một cơ hội như vậy.

Chiều thứ Sáu, 5 giờ chiều.

Khi Tạ Cảnh Xuyên sắp rời đi, người hầu gái nhắc nhở anh.

- Thưa ngài, trời sắp mưa rồi. Đừng quên mang theo ô nhé.

Mưa lúc nào cũng rơi.

Dưới bầu trời xám xịt, hiếm khi được đánh thức bởi ánh nắng mặt trời buổi sáng.

Anh đứng trên phố đông đúc, tưởng tượng xem sáu năm sau cô sẽ ra sao.

Nhưng dòng người cứ đến rồi đi, chẳng thấy bóng dáng cô đâu.

Tạ Cảnh Xuyên tìm kiếm dấu vết của cô khắp nơi.

Đôi khi, những người anh gặp đều là những người cùng tên với Tống Du Nhiên.

Đôi khi là hai mươi, ba mươi người.

[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]

Tạ Cảnh Xuyên đứng đó, hồi lâu không nhúc nhích. Chim bồ câu lượn vòng quanh quảng trường, thỉnh thoảng có một hai con đậu trên vai anh.

Trời dần tối.

Đám đông tản ra.

Mưa rơi tí tách.

- Mẹ ơi!

Một cậu bé khoảng năm sáu tuổi mặc đồ thiếu gia, khuôn mặt tròn trịa nhăn lại.

- Mẹ lại quên mang ô nữa rồi sao?

- Bé cưng.

Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng.

- Ai là người đi chơi lung tung và làm mất hết mọi thứ vậy?

-Ya ya ya ya ...

- Lại là bốn chữ. Nghe mà chóng mặt quá à?

Cậu bé nắm chặt bàn tay thon dài của người phụ nữ. Nửa thân trên tựa vào người cô, vẻ mặt tinh nghịch pha chút hài hước.

Tạ Cảnh Xuyên ngước nhìn lên.

Anh nhìn thấy một khuôn mặt vẫn còn vương vấn trong giấc mơ. Vẫn là khuôn mặt sáu năm trước. Mái tóc dài đen nhánh, đẹp đẽ được búi cao, buông xõa trên vai, trông thật quyến rũ.

Thời gian đã đối xử với cô thật tốt.

Cô rời xa anh, trở về với vẻ ngoài rạng rỡ, quyến rũ. Khuôn mặt cô không hề già đi chút nào, ngược lại còn quyến rũ hơn.

- Cô Tống...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đuổi theo cô, đưa cho cô một chiếc ô đang mở.

Anh không biết anh ta đã nói gì.

Tống Du Nhiên cười lớn, ôm chầm lấy anh ta.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, cậu nhóc ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh một cái thật to.

Tạ Cảnh Xuyên đứng bên kia đường.

Bỗng nhiên, Tống Cảnh Xuyên nhận ra rằng, có một tháng nọ, anh đã ghen đến mức muốn g.i.ế.c người.

- Mẹ.

Cậu nhóc kéo góc áo Tống Du Nhiên.

- Ông chú bên kia lạ quá, cứ nhìn mẹ suốt thế à?

Tống Du Nhiên đưa tay gãi mũi, mỉm cười nhìn anh.

Ánh mắt cô chợt dừng lại.

Nụ cười trên mặt cô dần biến mất.

Một lát sau.

Cô lấy ô che mặt rồi đi sang bên kia như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu bé nhắc nhở cô.

- Mẹ ơi, đây không phải đường về nhà...

- Chúng ta đừng về nhà vội. Mẹ đi mua bút lông cho con trước. Ngày mai chúng ta không phải nên vẽ sao? - Tống Du Nhiên nói.

Cô không ngờ mình lại gặp người đàn ông đó ở đây.

Cô vội vã rời đi.

Cậu bé không theo kịp bước chân của cô, vừa chạy vừa thở hổn hển.

- Mẹ ơi, mẹ thấy con béo quá không? Mẹ của An nói cô ấy béo quá. Cô ấy phải chạy 20 phút mỗi ngày để được xem phim hoạt hình...

Tống Du Nhiên bất giác cười.

Cô dừng lại và nhìn cậu nhóc.

Mưa nhỏ giọt từ hai bên ô.

Người đàn ông trước mặt cô ướt sũng, phản chiếu ánh sáng. Bóng anh gần như che khuất cả người cô.

Giọng anh khàn khàn.

- Nghe nói em đã từng yêu anh như sinh mệnh.

Rất nhiều người nói anh điên.

Chỉ có Tạ Cảnh Xuyên mới biết.

Tống Du Nhiên vẫn còn sống.

Dù anh không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của cô.

Bàn tay đang cầm ô của Tống Du Nhiên dừng lại, cậu nhóc nhìn cô, đôi mắt đen láy đầy tò mò.

Cô từ từ ngả ô ra sau.

- Thưa anh, xin anh tránh ra.

Tống Du Nhiên không hề giả vờ không biết anh.

Sau khi chết, không hề có phản ứng bối rối nào.

Ngay cả những cảm xúc yêu ghét cũng biến mất.

Giống như đối xử với một Người lạ mặt chặn đường cô.

Tạ Cảnh Xuyên không nhúc nhích.

Con đường hẹp bị bao quanh bởi những vũng nước.

Hắn chặn đường cô.

Không đạt đến hiệu ứng của một cuộc “gặp gỡ tình cờ”.

Giống như một cuộc chạm trán giữa kẻ thù trên một con đường hẹp hơn.

Ánh mắt của cậu bé đánh giá hai người.

Một lúc sau, cậu bé ưỡn n.g.ự.c và nói bằng giọng Anh chuẩn.

- Chú ơi, chú tránh ra.

Nhìn thấy vậy, khóe miệng Tạ Cảnh Xuyên hơi nhếch lên với cậu bé và anh dường như đã biết sự thật qua lời nói của cậu.

Cậu bé cau mày và chuyển sang nói tiếng Trung. Cậu bé lại mở miệng và nói với vẻ mặt nghiêm túc.

- Chú ơi, chú tránh ra.