Nghe Nói Em Đã Từng Yêu Anh Như Sinh Mệnh

Chương 2



Món quà dù tinh xảo đến đâu, trái tim cô sâu thẳm đến đâu, sâu thẳm như biển cả.

Thì trong mắt Tạ Cảnh Xuyên, cô chỉ là rác rưởi.

Tống Du Nhiên cười khổ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho cô.

Môi anh nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

- Thoải mái ư? Vẫn còn quá sớm để hối hận vì đã dùng mọi thủ đoạn để có được thứ mình muốn!

Làn da trắng nõn của cô không thể chịu đựng nổi sự tàn phá của gã đàn ông, những vết hằn màu xanh tím trên người đủ sức khiến bất cứ ai cũng phải khiếp sợ.

Nhưng đàn ông chỉ coi cô như một công cụ để thỏa mãn dục vọng.

Không một chút thương hại.

Tống Du Nhiên cố gắng chịu đựng để không tỏ ra yếu đuối.

- Tạ Cảnh Xuyên, sẽ không ai yêu anh như em đâu.

- Tạ Cảnh Xuyên, anh sẽ phải hối hận!

- Tạ Cảnh Xuyên...

Tống Du Nhiên liên tục gọi tên anh.

Âm thanh đứt quãng, móng tay bấu chặt vào lưng người đàn ông.

- Người như cô có tư cách gì mà nói “yêu”?

Cưới nhau năm năm, đây là lần đầu tiên Tạ Cảnh Xuyên thấy cô khóc.

Đau lòng?

Không.

Sao Tạ Cảnh Xuyên lại yêu Tống Du Nhiên được?

Mánh khóe, hả.

[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]

Tạ Cảnh Xuyên lạnh lùng nói.

- Tống Du Nhiên, lúc cô đuổi Vi Vi đi, ép tôi lấy cô, lẽ ra cô phải biết rằng điều chờ đợi cô chỉ là nỗi đau còn đau đớn hơn tôi gấp trăm lần!

- Không phải tại em...

- Cô ta tự mình bỏ đi...

- Không phải...

Tống Du Nhiên tuyệt vọng giải thích.

Năm năm trước, để giúp nhà họ Tạ vượt qua cơn khủng hoảng tài chính, Tống Du Nhiên đã cược năm tỷ và toàn bộ tập đoàn Tống.

Bằng mọi giá.

Bạn gái của Tạ Cảnh Xuyên, Thời Vi, lặng lẽ rời khỏi đất nước.

Tống Du Nhiên nghĩ rằng trên đời này không ai yêu Tạ Cảnh Xuyên hơn mình.

Cô đã dùng hết tài sản mà cha mẹ để lại để đổi lấy việc cô trở thành Tạ phu nhân.

Nhưng ngay sau đó, cũng là sự căm ghét và tra tấn kéo dài năm năm của Tạ Cảnh Xuyên.

- Khi cô khóc, thật sự không thể chịu đựng nổi.

Người đàn ông đưa tay bịt miệng cô, chỉ để lại một tiếng rên rỉ khe khẽ.

Tống Du Nhiên thật kiêu ngạo.

Cô trở thành một nô lệ nhỏ bé chỉ biết khóc lóc thảm thiết dưới thân anh.

Anh trằn trọc mãi cho đến sáng hôm sau.

Tống Du Nhiên như một đứa trẻ hư hỏng, bị bỏ rơi trên chiếc ghế sofa bừa bộn.

Người đàn ông thay quần áo và đi giày da, bước ra khỏi nhà.

Anh thậm chí không nhìn người phụ nữ vô hồn.

Anh mở cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thời Vi dịu dàng ấm áp đứng ngoài cửa.

- Cảnh Xuyên.

Tạ Cảnh Xuyên nhướng mày.

- Sao em lại ở đây?

- Em... em nhớ anh.

Thời Vi nhẹ nhàng nói, cảm thấy có chút ủy khuất.

- Em đến tìm Du Nhiên, cầu xin cô ấy đừng đuổi em đi. Em sẽ không uy h.i.ế.p thân phận Tạ phu nhân của cô ấy.

Tạ Cảnh Xuyên sốt ruột hỏi.

- Em muốn nói gì với cô ta?

Hóa ra là Thời Vi đã trở về.

Tống Du Nhiên đột nhiên hiểu được cơn giận bất thường của anh hôm qua.

Nhưng dường như một lỗ hổng bỗng nhiên mở ra trong lòng cô.

Máu tươi không ngừng tuôn ra.

Cô muốn dùng hết sức mình che vết thương, hy vọng nó sẽ tự lành.

Nhưng cô nhận ra mình không những không cầm được m.á.u mà còn sắp mất mạng.

Tống Du Nhiên há hốc mồm tự cười bản thân.

Cô cầm bộ đồ ngủ mặc vào. Vết bầm tím trên cánh tay và cổ không giấu được, nên cô vén mái tóc dài lên, cố che đi.

Cô bước ra cửa.

Ánh mắt Thời Vi thoáng qua tia ghen tị khi nhìn thấy dấu vết yêu thương trên người cô.

Tuy nhiên, ánh mắt ấy nhanh chóng chuyển thành vẻ sợ hãi, cô đưa tay nắm lấy cánh tay Tạ Cảnh Xuyên.

- Du Nhiên, đừng nhìn tôi như vậy... Tôi thật sự chưa từng nghĩ đến việc tranh giành vị trí Tạ phu nhân với cô. Tôi chỉ là quá yêu Cảnh Xuyên, muốn ở bên cạnh anh ấy...

Tống Du Nhiên cười lạnh.

- Vậy ra đây là lý do cô làm tiểu tam sao?

- Tống Du Nhiên, tôi thật sự yêu Cảnh Xuyên.

Thời Vi nhìn Tống Du Nhiên với ánh mắt đáng thương. Đôi mắt ngấn lệ của cô bắt đầu rưng rưng.

- Nếu như cô không... Tôi sẽ mãi mãi ở bên anh ấy. Tôi đã cố gắng rời xa anh ấy, nhưng tôi không thể làm được... Tôi thực sự không thể làm được, vì vậy đừng ép tôi nữa, được không?

 - Tôi ép buộc cô sao? - Tống Du Nhiên cười khẩy.

Khả năng bẻ cong trắng đen của cô ta thậm chí còn điêu luyện hơn năm năm trước.

- Nếu cô ta thích lãng phí năng lượng thì cứ để vậy đi. - Tạ Cảnh Xuyên ngắt lời họ và bước ra khỏi cửa.

Anh thậm chí còn không muốn nói chuyện với cô.

Huống chi, cách nói chuyện của Tống Du Nhiên cũng không tệ chút nào.

Thời Vi mới là người anh yêu nhất.

Còn cô, cô chỉ là ép buộc anh ở bên cạnh, một kẻ hèn hạ vô liêm sỉ bên giường anh.

Ngay từ đầu, họ đã không thể so sánh được.

- Tạ Cảnh Xuyên.

Tống Du Nhiên đứng thẳng lưng, có phần cứng nhắc. Cô không thể nói gì hơn ngoài việc gọi tên anh.

Người đàn ông quay đầu, giọng nói lạnh như băng.

- Tống Du Nhiên, tôi cảnh cáo cô, dù cô ấy có rụng một chút tóc, tôi cũng sẽ lấy lại từ tay cô, gấp ngàn lần.

Cần gì phải cảnh cáo chứ?

Chẳng phải anh đã làm thế này suốt năm năm qua sao?

Tống Du Nhiên có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng lúc này, cô đột nhiên không nói được lời nào.

Dựa vào n.g.ự.c anh, Thời Vi lặng lẽ quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên.

Tống Du Nhiên, cô có tư cách gì mà tranh giành với tôi?