Nghe Nói Em Đã Từng Yêu Anh Như Sinh Mệnh

Chương 17



Mưa vẫn rơi, anh thấy lạnh.

Tạ Cảnh Xuyên vội vã đi đến nơi cao nhất của nghĩa trang, nhìn thấy Diệp Di Văn đứng bên mộ cha mẹ.

Cô cầm một nắm cúc trắng, nhỏ giọng nói.

- Cậu thích cao hơn. Tớ tìm được một mảnh đất bên cạnh chú của cậu rồi, không biết cậu có thích không?

Hai bên chỉ có hai vệ sĩ, một người cầm ô đen che cho cô, một người cầm hộp đen.

Tổng cộng chỉ có ba người.

Cực kỳ chói mắt.

Tạ Cảnh Xuyên sải bước về phía cô, vẻ mặt khó coi khác thường.

- Tống Du Nhiên đâu? Các người đều nghiện diễn xuất à?

- Anh đến đây làm gì?

Diệp Di Văn lạnh lùng hỏi. Bởi vì khóc quá lâu, mắt cô đỏ hoe, sưng húp như hai quả óc chó.

Cô giơ bó hoa trên tay lên, hung hăng đập vào mặt Tạ Cảnh Xuyên.

- Tạ Cảnh Xuyên, anh thật là tàn nhẫn! Ngay cả việc nhặt xác cũng không giúp cô ấy!

Mấy tên vệ sĩ lập tức tiến lên ngăn cô dùng bó hoa đập vào người anh.

- Các người đủ chưa? Đưa Tống Du Nhiên ra ngoài!

Giọng Tạ Cảnh Xuyên trở nên lạnh lẽo.

Anh hoảng hốt.

Anh hận Tống Du Nhiên đến mức không tiếc cả đời để ở bên cô.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ c.h.ế.t trước mặt anh.

- Cô ấy không thể ra ngoài được. Tạ Cảnh Xuyên, cô ấy c.h.ế.t rồi. Anh đã đạt được điều mình muốn rồi, giờ mọi thứ trong nhà họ Tống đều là của anh. Ngay cả cô ấy cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, vậy anh còn ở đây làm gì mà không ôm người yêu cũ cười thầm?

Diệp Di Văn chế giễu.

- Diễn kịch ư? Một trong hai người sẽ c.h.ế.t mẹ nó. Cho tôi xem nào?

Cả nghĩa trang im lặng.

Chỉ còn tiếng chửi rủa giận dữ của Diệp Di Văn văng vẳng bên tai.

Cô nói Tống Du Nhiên đã chết.

- Tạ Cảnh Xuyên, nếu anh không cút đi, anh tin tôi sẽ không g.i.ế.c anh để anh cùng c.h.ế.t với Tống Du Nhiên sao?!

Mắt Diệp Di Văn đỏ ngầu, trông như một kẻ điên sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào.

Toàn thân Tạ Cảnh Xuyên tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.

Anh lại hỏi cô cùng một câu hỏi.

- Tống Du Nhiên đâu?

Diệp Di Văn đưa tay về phía chiếc hộp đen mà vệ sĩ đang cầm, lau nước mưa trên đó, rồi cười lạnh.

- Tôi không có bản lĩnh như anh, Tạ Cảnh Xuyên, anh nói gì thì cứ làm. Gọi cô ấy ngay, gọi ngàn lần, xem cô ấy có chui ra khỏi mộ không, rồi trả lời anh!

Trong tay cô là một hộp tro cốt.

Tạ Cảnh Xuyên cứng đờ người, đầu óc rối bời.

Anh giật lấy bình tro cốt từ tay Diệp Di Văn rồi mở ra.

- Mở ra! Mở ra ngay!

Diệp Di Văn cất giọng, sắc bén đến mức suýt nữa thì thủng màng nhĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Tốt nhất là để cô ấy nhìn rõ khi anh đầu thai, trốn thật xa, kẻo lại gặp phải kẻ cặn bã như anh!

Tay Tạ Cảnh Xuyên đột nhiên cứng đờ.

Gần như anh đang run rẩy không ngừng.

Mưa làm ướt tóc, nhỏ giọt xuống mặt anh. Vẻ mặt anh đờ đẫn.

Anh giơ tay đập vỡ bình tro cốt.

Hộp gỗ vỡ tan thành từng mảnh, chỉ còn lại một mảnh quần áo trên mặt đất, ướt đẫm nước mưa.

Quả nhiên, đó không phải là Tống Du Nhiên.

Dù tất cả bọn họ đều giả vờ như vậy, thì mọi thứ đều là thật.

Tạ Cảnh Xuyên đã vạch trần âm mưu của bọn họ, xác nhận Tống Du Nhiên đang nói dối mình.

Lẽ ra anh phải tức giận hơn mới phải.

Nhưng lúc này, trong lòng anh rối bời.

- Tạ Cảnh Xuyên! - Diệp Di Văn đứng đó gọi anh.

Tạ Cảnh Xuyên nói.

- Cô nghĩ làm vậy là tôi tin cô sao? Diệp Di Văn, nói với Tống Du Nhiên, nếu đủ rồi thì ra đây!

Mọi thứ trong nghĩa trang khiến anh cảm thấy chán nản.

Anh không nán lại thêm một phút nào nữa, bước đi trong mưa.

- Diệp tiểu thư, bây giờ làm gì?

- Đi theo anh ta! Để xem anh ta chạy đi đâu!

Diệp Di Văn lau nước mắt trên mặt.

- Tạ Cảnh Xuyên, tôi muốn xem anh điên đến mức nào!

Ngoại ô phía Tây.

Sau trận lở đất vài ngày trước, người đến đây càng ít hơn.

Tạ Cảnh Xuyên không thể ngồi yên được nữa, anh đi đến nơi Tống Du Nhiên gặp nạn.

Sau cơn mưa lớn, đường núi càng lúc càng khó đi.

Xe đã lên được nửa đường lên đồi.

Tạ Cảnh Xuyên bất chấp mưa gió, đi bộ lên núi, dẫn theo mấy chục người đi tìm kiếm t.h.i t.h.ể Tống Du Nhiên.

Kết quả tất nhiên là không có kết quả.

Viên cảnh sát phụ trách gọi Tạ Cảnh Xuyên hôm đó cũng đến.

- Đường ở đây không tốt. Theo dấu vết để lại tại hiện trường, bà Tạ và xe của bà ấy đã lao xuống dốc, sau khi rơi xuống đất giữa không trung, một tiếng nổ lớn vang lên. Trên xe chỉ còn lại t.h.i t.h.ể của bà ấy, càng không thể tìm thấy.

- Tống Du Nhiên đã có sáu năm kinh nghiệm lái xe. Cô ấy rất quen thuộc với điều kiện đường xá ở đây, lẽ ra không thể xảy ra tai nạn như vậy. - Tạ Cảnh Xuyên nói.

Mọi người nhìn nhau.

Chưa từng có ai thấy ai mà nghe tin vợ mình mất mà không tin.

Trước đó, họ từng nghe nói hai người này bất hòa, thậm chí còn trở thành trò cười cho giới thượng lưu Vân Thành.

Họ không hiểu tại sao ông Tạ này lại kiên quyết khẳng định Tống Du Nhiên chưa chết.

Bí mật này người ngoài không thể nào hiểu được.

Một cảnh sát trông như thực tập sinh nói.

- Quả thật, một tài xế có kinh nghiệm, thông thạo đường xá và thường rất cẩn thận, khó có thể gây tai nạn. Tuy nhiên, chúng tôi không thể loại trừ khả năng cô ấy tự tử khi đang lái xe.