Sau khi cửa điện tử và lồng sắt trong phòng kín được mở ra, người đầu tiên phản ứng lại là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi.
Ông ta đằng đằng sát khí lao ra khỏi cửa, thẳng tiến về phía ký túc xá của nhân viên Cuồng Chiến Trong Lồng Xác.
Tả Thần túm lấy ông ta: "Bọn tôi đến để cứu các người, đi theo bọn tôi là có thể chạy thoát."
Người đàn ông đó quay lại, trong mắt đầy vẻ hận thù: "Tôi vốn là một người bị lây nhiễm, ra ngoài rồi cũng chỉ có một con đường c.h.ế.t, tôi không sống nổi, những kẻ không coi tôi là người cũng đừng hòng sống!"
Ông ta gỡ tay Tả Thần ra: "Cảm ơn các người đã cho tôi cơ hội báo thù, mau đi đi."
Nói xong, đối phương không ngoảnh đầu lại, chạy về phía cuối hành lang.
Theo sau ông ta, là rất nhiều người gầy gò ốm yếu và những con robot tàn tạ cũ nát.
Chỉ có chưa đến mười người chịu đi theo Tả Thần và Phong Linh.
Phong Linh nhìn vào trong phòng kín, vẫn còn năm người nằm bất động trong lồng sắt.
Cô nàng sốt ruột nói: "Mọi người mau ra đây!"
Nhưng những người này không có phản ứng nào, ánh mắt trống rỗng tê dại, không thấy sự sống, không thấy cái c.h.ế.t, chỉ có một khoảng hư vô.
Tả Thần quyết đoán nói: "Không cần gọi nữa, đi thôi."
Anh ta nhấc chân chạy về phía lối vào cầu thang, mười người gặp nạn kia tự giác đi theo sau anh ta.
Phong Linh lại nhìn năm người còn lại trong phòng kín, giậm mạnh chân một cái, mới bắt đầu chạy theo.
Bọn họ nhanh chóng đến tầng hầm, Tùy Thất và Muội Bảo đang đợi ở lối ra cầu thang.
Những người gặp nạn được tự do lần nữa, nháo nhào chạy về phía cửa gara đang mở toang.
Khi bóng dáng con robot cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt bốn người Tùy Thất, những tiếng la hét t.h.ả.m thiết đầy kinh hoàng đột nhiên vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng.
"A!"
"A!"
"G.i.ế.c người rồi, cứu mạng với!"
Tả Thần nhìn về phía lối vào cầu thang: "Bọn họ bắt đầu ra tay rồi."
Tùy Thất lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta.
Cô cúi đầu định gửi tin nhắn cho Lục Nhung, vừa mở quang não ra, cửa chống cháy bên cạnh đã bị đẩy mạnh, Lục Nhung và Hàn Yên thở hổn hển xông ra ngoài.
Lục Nhung vừa thở dốc vừa nói: "Bộ khuếch tán bụi đã được đặt xong."
"A! Cút mẹ mày đi!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333
Ngoài tiếng la hét t.h.ả.m thiết, còn có tiếng ẩu đả kịch liệt và tiếng s.ú.n.g mơ hồ.
Tùy Thất quay đầu nhìn Hàn Yên: "Có thể kích nổ rồi."
Hàn Yên nhấn công tắc của bộ khuếch tán trong tay, sau khi giá trị trên màn hình hiển thị nồng độ bụi tăng đến một mức nhất định, cô bé nhấn thiết bị đ.á.n.h lửa.
"Ầm!"
Bức tường kính trong phòng khách quý ở tầng hầm thứ năm lập tức bị nổ tan tành, ngọn lửa hừng hực cùng khói đen cuồn cuộn bốc ra.
Mấy người Tùy Thất chỉ cảm nhận được một đợt rung chuyển dữ dội, đá vụn trên đầu rơi lả tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng còi báo động chói tai chợt vang vọng khắp căn cứ thí nghiệm số 9.
「Phát hiện vụ nổ không xác định, toàn thể nhân viên vào chế độ cảnh giác, vào chế độ cảnh giác!」
Tùy Thất lập tức nhấn vào giao diện điều khiển tổng cầu d.a.o điện, bấm ngắt điện.
Còi báo động đột ngột im bặt, căn cứ thí nghiệm số 9 chìm trong khoảng không tối tăm.
"Mau rút lui!"
Tùy Thất dẫn mấy người mò mẫm chạy về phía xe bán tải màu đen.
Vừa chạy cô vừa lấy máy liên lạc ra mở khóa: "Ai trong mọi người biết lái xe?"
Phía sau truyền đến sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Tùy Thất sửng sốt quay đầu lại: "Không ai biết lái cả sao?!"
Tả Thần, Phong Linh, Hàn Yên, Lục Nhung đồng loạt lắc đầu.
Hơi thở của cô rối loạn, suýt nữa thì trẹo chân.
Nhiều người như vậy mà không một ai biết lái xe sao?!
Hối hận vì đã không đi thi bằng lái xe rồi.
C.h.ế.t tiệt!
Khi đoàn người chạy đến trước xe, Lục Nhung yếu ớt nói một câu: "Tôi có bằng lái, nhưng chưa từng lái xe trên đường."
Trời ạ trời ạ, Lục Nhung hiện tại như thể tỏa ra ánh hào quang màu vàng.
Mấy người Tùy Thất bế thẳng đối phương lên ghế lái.
Tùy Thất: "Đây là cơ hội thực hành thích hợp nhất đấy."
Phong Linh: "Lên đi, ít nhất chị cũng từng sờ vào vô lăng rồi, cứ mạnh dạn lái."
Tả Thần: "Đúng vậy, cứ lái bừa đi, xảy ra t.a.i n.ạ.n xe cộ, chúng ta cũng không c.h.ế.t thật."
Hàn Yên: "Nếu c.h.ế.t cũng có bọn em đi cùng chị, đừng sợ."
Lục Nhung: "… Mọi người nói vậy càng làm tôi sợ hơn."
Muội Bảo mạnh mẽ an ủi: "Không sợ, lúc xe sắp lật em sẽ dùng sức giữ chặt xe, chị cứ yên tâm lái, chúng ta tuyệt đối không xảy ra chuyện gì cả."
Lục Nhung lập tức có cảm giác an toàn, cảm động nắm lấy tay Muội Bảo: "Cảm ơn em! Chị lái được!"
Mọi người đồng loạt khâm phục Muội Bảo.
Tài xế mới đã vào vị trí, các hành khách gan dạ lần lượt ngồi vào xe.
Tả Thần ngồi ở ghế phụ, Phong Linh, Muội Bảo, Hàn Yên lần lượt vào hàng ghế sau.
Tùy Thất cúi người xuống, ngay khoảnh khắc chân trái nhấc lên, gara tối om đột nhiên sáng lên, cánh cửa đang mở toang của gara cũng chậm rãi hạ xuống.
"Pằng!"
Tiếng s.ú.n.g đinh tai nhức óc vang lên ở cự ly gần, vai trái Tùy Thất đau nhói, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.
Bên má Hàn Yên và chóp mũi Muội Bảo đều dính m.á.u tươi ấm nóng, bốn người trên xe đều sững sờ vì sự cố ngoài ý muốn.
Sau khi phản ứng lại, Muội Bảo lập tức lao về phía cửa xe, định kéo Tùy Thất vào trong.
Hàn Yên cũng vô thức đưa tay về phía Tùy Thất.