Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 185



Để đảm bảo không bị lộ, cô quyết định đuổi Irina đi, sau đó tự từ từ tìm hiểu.

 

Thế là Tùy Thất cười nói: "Irina, đột nhiên tôi có hơi tò mò, nếu dùng d.a.o phẫu thuật rạch da thịt em, không biết sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?"

 

Sắc mặt Irina trở nên trắng bệch, đầu cô ả cúi càng thấp hơn: "Quan y, ngài nói đùa rồi."

 

Cô ả buông Hàn Yên ra: "Tôi đi dọn dẹp phòng giải phẫu trước đã."

 

Nói xong, cô ả vội vã rời đi, rất nhanh đã vào thang máy đi mất.

 

Tấm lưng đang thẳng tắp của Tùy Thất chợt thả lỏng, sau khi cởi tấm vải đen trên mắt Hàn Yên, cô mềm nhũn tay chân ngồi bệt xuống đất.

 

Hàn Yên đứng tại chỗ, có chút căng thẳng nhìn cô.

 

Cô tháo khẩu trang trên mặt xuống, nở nụ cười thân thiện với Hàn Yên: "Chị diễn cũng được chứ?"

 

Khóe miệng đang mím chặt của Hàn Yên giãn ra, cô bé ngồi xổm xuống trước mặt Tùy Thất: "Diễn tốt lắm, em còn tưởng là…"

 

"Tưởng tôi là Raion thật sao?" Tùy Thất cười hỏi.

 

Hàn Yên khẽ gật đầu.

 

Tùy Thất hài lòng tự vỗ tay cho mình.

 

Cô chống vào cửa đứng dậy, nhìn nơi có dấu vân tay, thử đặt ngón trỏ tay phải lên.

 

Vết khắc sáng lên ánh sáng xanh lam.

 

"Nhận dạng vân tay thành công, bắt đầu xác minh mống mắt."

 

Chiếc camera màu bạc phía trên khởi động, quét qua đôi mắt đỏ của Tùy Thất.

 

"Nhận dạng mống mắt thành công."

 

Cánh cửa lớn màu trắng chậm rãi mở ra từ hai bên.

 

Dây Leo Biến Thể không hổ là vật tư đặc biệt, không ngờ ngay cả vân tay và mống mắt cũng có thể sao chép y hệt.

 

Đỉnh của chóp.

 

Phòng của Raion giống hệt phòng quan sát, đâu đâu cũng là màu trắng.

 

Tường trắng, đồ đạc màu trắng.

 

Nhìn qua vô cùng c.h.ế.t chóc, không có chút hơi thở của cuộc sống nào.

 

Hai người vừa vào cửa, một con robot hình người màu trắng đã tiến lên đón.

 

"Quan y, đã chuẩn bị nước nóng và quần áo cho ngài, bây giờ ngài có muốn tắm rửa không?"

 

Tùy Thất đã không chịu nổi mùi m.á.u tanh trên người từ lâu: "Ừm."

 

Cô đi theo robot vào phòng tắm sang trọng của quan y, sung sướng ngâm mình trong bồn tắm, thay quần áo sạch sẽ.

 

Sau khi ra ngoài, cô cũng đẩy Hàn Yên vào phòng tắm để tắm rửa.

 

Tùy Thất sảng khoái dựa vào ghế sô pha màu trắng nghỉ ngơi.

 

Robot đi đến bên cạnh cô: "Quan y, tiến sĩ Sâm đã đến cửa, có muốn gặp không?"

 

Tùy Thất hất cằm: "Gặp."

 

Robot đi ra mở cửa, tiến sĩ Sâm xách theo một hộp kim loại nhỏ màu xám bạc đi vào.

 

Anh ta đi thẳng về phía Tùy Thất.

 

Tùy Thất ngước mắt nhìn anh ta, lại đối diện với ánh mắt như nhìn rác rưởi quen thuộc kia. 

 

???

 

Cô đã biến về bản thể rồi sao?

 

Tùy Thất cúi đầu nhìn mái tóc màu nâu đỏ và thân hình cao lớn của mình.

 

Cũng đâu có thay đổi gì đâu nhỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Oa, lâu rồi mới gặp được người không có tiêu chuẩn kép như tiến sĩ Sâm.

 

Người bị lây nhiễm và quan y, trong mắt đối phương, thứ nào cũng rác rưởi như nhau.

 

Tiến sĩ Sâm đi đến trước mặt cô, mở hộp kim loại nhỏ ra: "Xắn tay áo lên đến bả vai."

 

Giọng điệu lạnh lùng, không nghe ra chút cung kính nào.

 

Dũng cảm thật đấy, tiến sĩ Sâm, lại dám nói chuyện với quan y như vậy sao.

 

Tùy Thất không biết Raion thật sự nghe thấy câu này sẽ có phản ứng gì.

 

Dù sao thì bản thân cô cũng đang giữ c.h.ặ.t t.a.y áo, không dám động đậy.

 

"Tiến sĩ Sâm, yếu tố miễn dịch này, người bị lây nhiễm có thể tiêm không?"

 

Sâm Việt mỉa mai liếc cô một cái: "Raion, khi nào thì cậu bắt đầu quan tâm đến người bị lây nhiễm vậy?"

 

Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333

Tùy Thất bình tĩnh nhìn lại: "Trả lời câu hỏi của tôi."

 

Sâm Việt lấy ống tiêm ra: "Không thể, sẽ c.h.ế.t nhanh hơn."

 

Tùy Thất càng giữ c.h.ặ.t t.a.y áo hơn: "Hôm nay tôi không muốn tiêm, ngày kia anh đến đi."

 

Giọng điệu của Sâm Việt càng lạnh hơn: "Cậu đùa tôi à?"

 

Cô ngang nhiên đáp: "Đúng vậy."

 

Anh làm gì được tôi?

 

Sâm Việt đen mặt, đặt ống tiêm vào hộp kim loại, quay người bỏ đi: "Thuốc tôi để đây, cậu thích cho ai tiêm thì cho."

 

Cô vẫy tay với bóng lưng của Sâm Việt: "Đi thong thả, không tiễn."

 

Cánh cửa lớn màu trắng đóng lại.

 

Tùy Thất vẫy tay với robot, bắt đầu moi thông tin: "Tôi quên mất đã để mấy thứ tài liệu mật kia ở đâu rồi, cậu tìm giúp tôi đi."

 

"Ngài có cần chip dữ liệu không?" Robot nhỏ màu trắng thật thà nói: "Ở trong kho lưu trữ của tôi."

 

Khoang lưu trữ ở n.g.ự.c trái của nó bật ra, một con chip dữ liệu màu trắng to bằng móng tay bật ra.

 

Tùy Thất nhận lấy chip dữ liệu, đuổi robot nhỏ đi.

 

Cô nhớ trên quang não có cổng kết nối đầu cuối, có thể đọc được các loại chip dữ liệu khác nhau.

 

Tùy Thất tìm thấy cổng kết nối ở dưới đáy quang não, cắm chip dữ liệu vào.

 

Giao diện quang não sáng lên, xuất hiện vô số biểu tượng giống như thư mục.

 

Tùy Thất ngồi thẳng người, trong thanh tìm kiếm của mục 'Tìm kiếm tất cả tệp', nhập vào ba chữ 'Lâu Muội Bảo'.

 

Rất nhanh đã có kết quả hiện ra.

 

Họ và tên: Lâu Muội Bảo.

 

Tuổi: 9.

 

Thân phận: Người miễn dịch với virus nấm đen, vật thí nghiệm của căn cứ thí nghiệm số 9.

 

Thí nghiệm tham gia: Nghiên cứu huyết thanh của người miễn dịch với virus nấm đen.

 

Tình trạng vật thí nghiệm: Sau khi lấy 360 ml m.á.u hôm nay, đã rơi vào hôn mê do lấy m.á.u quá nhiều.

 

Vừa thấy dòng này, tim Tùy Thất đã nhói lên một cái.

 

Muội Bảo mới chín tuổi, lượng m.á.u lấy một lần không được quá 60 ml, tổng lượng m.á.u lấy trong vòng 24 tiếng không được quá 120 ml.

 

Hiện tại mới vào game được hơn ba tiếng, đã bị lấy 360 ml máu.

 

Chắc chắn là do thiếu m.á.u não nên mới dẫn đến hôn mê.

 

Phải nhanh chóng cứu Muội Bảo ra ngoài thôi.